Đêm buông xuống, tiết tháng Năm ở kinh thành, trong gió đêm đã ẩn hiện hơi nóng phảng phất.
Diệp Cảnh Ngôn và Diệp Vân Phong cùng ở lại gian phòng của A huynh, còn Diệp Sơ Đường thì đưa Tiểu Ngũ trở về chỗ ở ban đầu.
Nơi này chưa từng bị động đến, sau khi bọn hạ nhân quét dọn, tất cả đều giống hệt như xưa.
Diệp Sơ Đường treo một chiếc túi thơm nhỏ bên đầu giường, hương dược thảo nhè nhẹ tỏa ra.
Tiểu Ngũ đảo mắt nhìn quanh một hồi, rồi tự mình ngồi ngoan trên giường, lấy túi gấm ra, lại cẩn thận kiểm lại đồ bên trong, sau đó mới nở nụ cười vui vẻ.
— Tứ ca từng nói kinh thành đất vàng đắt đỏ, cái gì cũng tốn kém, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ đem số bạc lẻ mình tích góp ra xài. Nào ngờ một ngày trôi qua, lại chưa tốn lấy một lượng bạc!
Diệp Sơ Đường thấy thế, liền nhéo nhéo gò má non mềm của nàng.
“Tiểu Ngũ, có thích nơi này không?”
Tiểu Ngũ nghiêng đầu suy nghĩ, rồi vừa lắc vừa gật.
— Nàng không thích những người mình gặp hôm nay, cũng không thích phải sống chung dưới một mái nhà với họ, nhưng nàng nhìn ra được, A tỷ rất coi trọng nơi này. Hôm nay khi bước vào phòng A huynh, A tỷ còn thất thần một hồi lâu.
Còn tam ca và tứ ca, rõ ràng cũng nghĩ giống A tỷ.
Nếu bọn họ coi trọng, nàng cũng coi trọng!
Khóe môi Diệp Sơ Đường khẽ cong:
“Yên tâm, nơi này mãi mãi là nhà của chúng ta, chẳng ai cướp đi được.”
Tiểu Ngũ vẫn còn mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824150/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.