Vân Thành khom người đáp:
“Vâng.”
Từ khi chủ tử hồi kinh, thiệp mời từ khắp nơi ùn ùn kéo đến, nhưng hết thảy đều bị chủ tử khước từ.
Diệp Hằng căn bản không đáng lọt vào mắt, chủ tử dĩ nhiên càng sẽ không đi.
Hắn lại nói:
“Diệp gia bây giờ cũng lắm chuyện phiền toái. Ngài không đi, trái lại còn được thanh tịnh.”
Thẩm Diên Xuyên khựng lại, ánh mắt rốt cuộc rời khỏi quyển sách:
“Diệp gia nào?”
Vân Thành giải thích:
“Thiếu khanh Đại Lý Tự, Diệp Hằng.”
Thẩm Diên Xuyên trầm ngâm chốc lát:
“Trước đây dường như chưa từng nghe qua nhân vật này…”
Vân Thành cười:
“Ngài lâu ngày không ở kinh, không biết cũng là chuyện thường. Vị này ba năm trước còn chỉ là một tiểu chức — hữu tự thừa ở Đại Lý Tự, mấy năm nay lại được trọng dụng, tiền đồ sáng sủa. Nếu chẳng phải vậy, ông ta nào dám gửi thiệp mời tới?”
“Thăng quan cũng thật nhanh.” Thẩm Diên Xuyên nói.
“Đúng thế. Cũng coi như một người đắc đạo, gà chó đều theo lên trời. Nghe nói còn chưa nhận được văn thư chính thức, đã có người tìm đến kết giao rồi.”
Vân Thành vốn phụ trách mọi việc trong kinh thay Thẩm Diên Xuyên, việc lớn nhỏ gì cũng thông thạo.
Trong lòng Thẩm Diên Xuyên khẽ động:
“Ồ?”
Vân Thành có phần bất ngờ. Chủ tử nhà hắn xưa nay vốn không hứng thú với chuyện quan trường, hiếm khi hỏi đến.
Có lẽ vì mới trở về, muốn hiểu thêm tình thế các mặt? Nghĩ thế, hắn lại nói thêm:
protected text
“Nghe nói còn vừa khéo gặp con trai Diệp Hằng là Diệp Minh Trạch ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824149/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.