Thiếu niên bị vây ở giữa kia, nét đắc ý trên mặt gần như chẳng che giấu nổi:
“Gia phụ năm xưa từng chịu ơn của Định Bắc Hầu phủ, nay lại gặp lúc Thế tử Định Bắc Hầu hồi kinh, dâng một tấm thiệp mời cũng là nên.”
Lời nói nghe có vẻ khiêm nhường, song mơ hồ hé lộ bản thân quả thực có giao tình với Định Bắc Hầu phủ. Mấy kẻ xung quanh nghe thế, ai nấy đều lộ vẻ hâm mộ.
“Đó chính là Định Bắc Hầu phủ kia! Chính tông hoàng thân quốc thích! Đừng nói thường nhân, ngay cả văn võ trong triều, được bọn họ để mắt đến được mấy người? Minh Trạch huynh, sau này công thành danh toại, đừng quên chúng ta nhé!”
Lời nịnh nọt dồn dập, khiến thiếu niên kia càng thêm khoan khoái.
Có kẻ hăng hái đề nghị:
“Này, hôm nay đã tề tựu, chi bằng đến Xuân Phong Lâu ngồi một lát? Nghe nói chỗ đó vừa tới một cô nương đứng đầu bảng, gảy tỳ bà tuyệt hay, lại là một đại mỹ nhân đó!”
Câu này vừa dứt, lập tức được mọi người hưởng ứng, duy chỉ có thiếu niên ở giữa ban đầu mắt sáng lên, sau đó lại lộ vẻ khó xử.
“Ta chỉ e không đi được. Hôm qua gia phụ giao phó bài khóa vẫn chưa làm xong. Nếu bị phát hiện lại lén lút đến Xuân Phong Lâu, nhất định sẽ nổi giận.”
Vài thiếu niên khác đều không coi trọng:
“Chỉ đi nghe khúc ca thôi có gì mà ngại? Lại nói, bài khóa lúc nào chẳng viết được? Cần gì phải giống hệt mấy tên hủ nho, ngày ngày vùi đầu trong đống sách cũ nát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824143/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.