Tháng tư, tiết trời ấm áp dễ chịu, mây cao trời rộng.
Xe ngựa từ cửa Bắc mà ra, hai bên đường cây xanh rợp bóng, chồi non mới nhú theo gió xào xạc.
Diệp Sơ Đường buông rèm xuống, cúi nhìn Tiểu Ngũ trong lòng, thấy con bé rốt cuộc cũng đã ngủ, trong lòng mới tạm yên.
Từ sau lần xảy ra biến cố năm ấy, Tiểu Ngũ vẫn luôn sợ hãi khi phải ngồi xe ngựa, mỗi khi ở trên xe đều căng thẳng không thôi.
Nhưng con bé vốn hiểu chuyện, dù trong lòng hoảng sợ, vẫn cố gắng gượng, chỉ mong không làm mọi người thêm phiền lụy.
protected text
Diệp Cảnh Ngôn ngoái lại nhìn cánh cổng thành ngày càng xa, khẽ lẩm bẩm:
“Vậy là chúng ta cứ thế rời đi…”
Hắn từng cho rằng, cả đời này bọn họ sẽ an ổn ở nơi này, sống những ngày tháng bình bình.
Nào ngờ ba năm thoáng chốc qua đi, giờ lại một lần nữa bước lên con đường hồi kinh.
Diệp Sơ Đường kéo cao cổ áo cho Tiểu Ngũ, nhàn nhạt mỉm cười:
“Từ đây về kinh, ước chừng hai mươi ngày đường. Về sau nếu muốn quay lại, khi nào cũng có thể.”
Diệp Cảnh Ngôn khẽ lắc đầu:
“Ta chỉ muốn ở bên A tỷ và mọi người.”
Điều hắn luyến tiếc không phải Giang Lăng, mà là ba năm êm đềm cùng A tỷ và các đệ muội trải qua.
Hắn hiểu rõ, một khi trở về kinh, sự yên tĩnh này tất sẽ bị phá vỡ.
Bởi phải chăm sóc Tiểu Ngũ, tốc độ đi đường không nhanh, Diệp Cảnh Ngôn cùng Diệp Vân Phong thay nhau đánh xe, vừa đi vừa nghỉ, chầm chậm xuôi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824142/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.