Khi Diệp Sơ Đường tới trước cửa nha môn, nơi đây đã chen chúc mấy tầng người, ai nấy đều rướn cổ hóng vào bên trong.
Tiếng phụ nhân than khóc thảm thiết vang ra:
“Quan gia! Xin ngài cho ta gặp nó một lần thôi! Ta cầu xin ngài!”
Âm thanh nghe có chút quen thuộc.
Diệp Sơ Đường tiến lên, có người trông thấy nàng liền vội vàng nhường đường:
“Diệp đại phu tới rồi! Mau tránh ra nào!”
Nàng ở Giang Lăng ba năm nay, luôn ôn hòa hữu lễ, y thuật tinh thâm, nên được dân chúng vô cùng kính trọng.
Hôm qua Tào gia đến gây chuyện, khiến không ít người dao động. May mà hôm nay nha môn đã tra được hung thủ, vậy thì nghi ngờ trên đầu Diệp gia Tứ lang tự nhiên cũng được gột sạch.
Lúc này lại thấy Diệp Sơ Đường, nhớ đến khí phách hôm qua nàng dám trước mặt bao người mở quan nghiệm thi, trong lòng mọi người vừa kính vừa sợ.
protected text
Chỉ thấy Chu thị đang quỳ gối, vừa khóc vừa cầu xin nha sai cho mình gặp Lưu Tứ lần cuối.
Nha sai không kiên nhẫn, quát:
“Ngươi có quỳ rách đầu gối cũng vô ích! Lưu Tứ giết người, là tử tội! Đâu phải ngươi muốn gặp liền được gặp?!”
Đôi mắt Chu thị đỏ lựng, thoạt nhìn dường như đã khóc cả đêm.
“Hắn bị oan… Hắn bị oan a!”
Nha sai cười khẩy như nghe chuyện nực cười:
“Bị oan? Chính miệng hắn đã thừa nhận! Chẳng lẽ còn giả được sao?!”
Hắn phất tay:
“Thôi thôi, ngươi mau cút đi! Chẳng lẽ còn chờ chúng ta đuổi à?”
Lúc này trời vẫn mưa, Chu thị toàn thân ướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-cua-hau-gia-la-mot-doa-hac-tam-lien/4824111/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.