“Đừng lằng nhằng với tôi, mau nói đi!” – Trần Nhược Y không kiên nhẫn nói.
Lưu Mẫn định nói, nhưng do dự có thể là sai, liền nói:
“Cô bị Quý Tiểu Nhiễm gạt rồi.”
“Cái gì? Lừa gạt? Cô nói vậy là có ý gì?” – Trần Nhược Y nghi ngờ hỏi.
“Bát canh kia, là cô ta gạt cô đó. Căn bản không có món canh nào gọi là Bạch cốt canh, mà còn hầm xương sườn cho đến tan nát thành canh đâu! Coi như hầm nát đi, thì phải hầm mất bao lâu?! Cô ta lừa bịp cô đó!” – Thanh âm của Lưu Mẫn càng lúc càng đè nén vang lên, nhưng tên mặt lại hiện ra vẻ bất bình tức giận, không biết có thật sự đang nổi nóng vì Trần Nhược Y hay chỉ là giả vờ giả vịt thôi.
Sắc mặt Trần Nhược Y đột ngột thay đổi, nói:
“Cái gì chứ? Dám lừa gạt tôi à? Vậy cái đó là canh gì?”
Mặt Lưu Mẫn có chút xấu hổ, cẩn thận quan sát biểu hiện của Trần Nhược Y, rồi nói:
“Cái kia chỉ là một món canh rau bình thường thôi, bông cải xanh nấu với bơ sữa.”
Trần Nhược Y mặt mày đỏ bừng, vô cùng tức giận, khó chịu nói:
“Cho nên, ý của cô là, anh Luật cũng thừa biết canh kia là bông cải xanh với bơ sữa? Tức là con tiện nhân Quý Tiểu Nhiễm dám cả gan lừa tôi?”
Khó trách, lúc cô ta nếm qua, cảm thấy có vị bơ sữa trong đó.
Ngày thường Trần Nhược Y không bao giờ dùng qua món này, nên cũng không biết rõ.
Lưu Mẫn gật gật đầu, hơi lui về sau một bước:
“Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-bao-boi-the-toi-tong-tai/1794632/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.