Chương trước
Chương sau
Trần Nhược Y nhìn điệu bộ không hiểu chuyện của Lưu Mẫn, trong mắt cô ta vô cùng bất mãn, tất nhiên là không hài lòng. Đây là canh cô nấu cho Sở Hân Luật, anh lại đem đưa hết cho người hầu dùng.
Mặc dù Quý Tiểu Nhiễm đã làm thay cô, nhưng dù sao vẫn là cô ta tự mình đại diện.
Trần Nhược Y tiếp tục lên tiếng:
“Luật, sao anh lại làm thế? Em là vì anh mới cất công đi nấu ah!”
“Anh đã uống rồi, cũng nhận phần tâm ý của em. Anh chỉ có một mình, không thể dùng hết nhiều như vậy được, chẳng phải em sợ lãng phí sao? Đem cho bọn họ dùng, cũng sẽ không để lãng phí!” – Sở Hân Luật nói liền một mạch, cũng không thể hiện ý xấu gì.
Trần Nhược Y nghiến răng, nhưng cũng không dám nói lời nào, mỗi khi Sở Hân Luật thể hiện dáng vẻ lạnh nhạt lại khiến cho cô ta thấy như thể mình đang bị ép bức.
Cô ta liền đẩy hết cơn tức giận này lên Quý Tiểu Nhiễm, quay đầu lại, giận dữ trừng mắt.
Chắc có gì đó không ổn trong món canh kia, cho nên anh Luật không ưa thích!
Mặt Quý Tiểu Nhiễm không lộ ra chút biểu tình, ánh mắt thậm chí còn lười nhác nhìn đến chỗ hai người bọn họ, ánh nhìn cứ lơ đãng trong bốn phía, không biết là đang nghĩ gì.
………
Lúc ăn cơm trưa, Trần Nhược Y không biết có phải cố ý hay không, cô ta vẫn luôn bám lấy Sở Hân Luật không thả.
“Luật, anh nếm thử xem, món này ngon thật.” - Trần Nhược Y đưa thức ăn trong thìa đến miệng Sở Hân Luật.
“Nếu thấy ngon, em ăn nhiều một chút đi.” - Sở Hân Luật thản nhiên dùng dao, cầm nĩa cắt thức ăn, không há mồm. Loading...
Trần Nhược Y hơi xấu hổ, không biết thế nào, trong lòng cô liền khó chịu, tự động nhìn về phía Quý Tiểu Nhiễm, cô ta muốn xem biểu hiện của cô như thế nào, có phải là đang cười nhạo cô ta hay không.
Khuôn mặt của Quý Tiểu Nhiễm không có cảm xúc, nhưng trong mắt Trần Nhược Y, cô giống như dường như đang chế giễu cô ta.
Cô ta vừa tức giận, trong lòng lại rất khó chịu, lập tức chỉ vào Quý Tiểu Nhiễm, nói:
“Cô, lại đây, múc cho tôi một chén canh.”
Quý Tiểu Nhiễm cung kính bước tới, bưng bát múc canh cho Trần Nhược Y rồi đưa đến trước mặt ta:
“Canh đây, Trần tiểu thư.”
Đột nhiên, Trần Nhược Y giơ tay hất đổ bát canh trên bàn một cái, toàn bộ bát canh trực tiếp tràn lên mặt bàn, mà phần lớn đều văng hết lên người của Quý Tiểu Nhiễm, có vài giọt rơi xuống váy Trần Nhược Nhiên.
“Ai nhaaa!” - Trần Nhược Y lập tức đứng lên, nhìn xuống bộ váy, vén váy lên, sau đó ngẩng đầu tức giận nhìn Quý Tiểu Nhiễm:
“Cô làm cái gì vậy? Múc canh cũng không xong, còn làm bẩn váy của tôi.”
Quý Tiểu Nhiễm bị nước canh nóng làm bỏng cả chân, cô chịu đựng cơn đau, chỉ cau mày, trực tiếp nói thẳng:
“Là do cô tự mình làm đổ, lại còn đổ thừa tôi?”
Nếu là người hầu bình thường, vẫn sẽ cúi đầu xin lỗi cho dù chủ nhân là người sai.
Nhưng cô không phải nữ hầu, mà là bị ép buộc phải làm. Dù sao từ trước đến nay, cô cũng chưa từng xem Sở Hân Luật hay Trần Nhược Y là chủ nhân của mình.
“Cô!” – Trần Nhược Y không nhịn được, dữ dội hơn, cô ta giơ tay, tát Quý Tiểu Nhiễm một cái.
Chát một tiếng, trên mặt Quý Tiểu Nhiễm đã tấy đỏ dấu tay của Trần Nhược Y.
Cô che lấy mặt mình, phẫn nộ nói:
“Cô dám đánh tôi?”
Giọng chua chát, sắc nhọn của Trần Nhược Y vang lên, trừng mắt nói:
“Đánh cô thì sao? Cô là loại hạ tiện hỗn xược, chỉ là một thứ đồ chơi! Cô có đền nổi bộ váy của tôi không? Tôi thấy cô chính là đang đố kỵ với tôi.”
Bầu không khí đột nhiên bị lửa giận bùng cháy, lúc đầu trong nhà ăn đều hoàn toàn an tĩnh, bởi vì Trần Nhược Y hét lên chói tai, mà mọi thứ lại trở nên ồn ào.
Sở Hân Luật ngồi đó, sớm đã đặt con dao và nĩa trên tay xuống, mặt vô cảm, ánh mắt u ám lướt qua.
“Tôi ghen tị với cô?” - Quý Tiểu Nhiễm mỉm cười, như thể cô vừa nghe thấy thứ gì đó nhảm nhí, cười lạnh.
Lưu Mẫn thấy thế lập tức tiến lên, ngăn chặn trước mặt Trần Nhược Y, đối diện Quý Tiểu Nhiễm nói:
“Cô là dạng gì mà đứng trước mặt Trần tiểu thư nói chuyện hả? Một chút quy tắc cũng không có!”
Ả ta lúc này cũng sợ đến toát hết mồ hôi, lại lập tức nhìn về phía Sở Hân Luật đang ngồi cạnh bên, im lặng, trong lòng rối rắm.
Mặc dù Quý Tiểu Nhiễm có mối quan hệ đặc thù cùng cậu chủ, nhưng dù sao Trần tiểu thư cũng không phải là người có thể dễ dàng đụng vào.
Quý Tiểu Nhiễm không chút sợ hãi, ngược lại rất cứng rắn:
“Đừng ở trước mặt tôi làm cáo đội lốt hổ nữa, ra vẻ cái gì!”
“Cô…” – Lưu Mẫn cũng bị chọc đến phát hoả, chỉ nhìn thẳng cô. Dù sao cũng là đang ở trước mặt Sở Hân Luật, ả ta cũng không dám mắng Quý Tiểu Nhiễm.
Trần Nhược Y không thể chịu đựng được nữa, lập tức xoay người khóc lóc nói:
“Luật, anh nhìn cô ta xem! Đây mà là nữ hầu cái gì, còn dám phách lối với chủ nữa!”
Quý Tiểu Nhiễm không muốn ở đây nữa, cô mặc kệ mọi thứ, xoay người đi lập tức.
Sau khi Quý Tiểu Nhiễm rời đi, Trần Nhược Y càng thêm kinh ngạc, lập tức kéo tay Sở Hân Luật, nói:
“Anh nhìn đi, cô ta không xem ai ra gì cả. Một câu xin lỗi cũng không có. Anh mau chóng đuổi cô ta đi!”
Cuối cùng cô ta cũng mở miệng nói ra câu này, chủ ý của cô ta chính là muốn Sở Hân Luật sa thải Quý Tiểu Nhiễm.
Cô ta là phụ nữ mà, sao lại không nhìn ra, Sở Hân Luật đang có quan hệ mập mờ với Quý Tiểu Nhiễm.
Trần Nhược Y không biết bọn họ đã ngủ cùng nhau chưa, nhưng trong nội tâm đều luôn cảm thấy bất an.
Sở Hân Luật cúi đầu, liếc nhìn váy của cô, lãnh đạm nói:
“Váy của em bẩn rồi.”
Trần Nhược Y tức giận xách váy, nhưng không muốn làm mất hình tượng trước mặt Sở Hân Luật, nói tiếp:
“Em sẽ đi vệ sinh sạch sẽ một chút, anh đợi em.”
Nói xong, quay sang Lưu Mẫn:
“Lưu quản đốc, mau theo tôi vào toilet.”
“Được, Trần tiểu thư, mời theo tôi.” – Lưu Mẫn vuốt mồ hôi lạnh trên đầu, đi trước dẫn đường.
------------------
“Quý Tiểu Nhiễm kia là cái loại gì vậy? Lưu Mẫn, mau nói thật cho tôi biết, hai người bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì?” – Trần Nhược Y cũng không còn cách nào nhịn được, cơn tức giận trong cô đều bị chọc đến phát hoả rồi.
Lưu Mẫn cúi đầu, ánh mắt đầy sợ hãi, cô ả nuốt nước bọt, lắp bắp:
“Không… không có… chỉ là Quý Tiểu Nhiễm hơi xinh một chút, có thể… cậu chủ… có đôi khi …. Cũng để ý qua vài lần.”
“Chỉ ngắn gọn vậy thôi sao?” – Trần Nhược Y không tin, nắm chặt tay.
Lưu Mẫn lại bị toát mồ hôi lần nữa, nói:
“Thật… thật!”
Ả ta nào dám nói, mặc dù đang giúp đỡ Trần Nhược Y, nhưng dù sao người cầm tiền lương lại là Sở Hân Luật ah.
Nếu nói ra điều không nên, Trần Nhược Y lại chạy náo loạn đến Sở Hân Luật, vậy thì ả ta chắc chắn sẽ thê thảm, nói không chừng công việc cũng bị mất luôn.
Một khi mất việc, cũng mất giá trị lợi dụng, Trần Nhược Y này chắc chắn sẽ trở mặt không quen, sao lại chịu giúp đỡ. Cho nên Lưu Mẫn vẫn là nói vài lời cho qua chuyện. Mặc dù đôi lúc cũng cùng Trần Nhược Y nội ứng ngoại hợp, nhưng tất nhiên cũng có những lời, không cần nói cho Trần Nhược Y biết.
“Quý Tiểu Nhiễm đó xinh đẹp ở chỗ nào? Chỉ là bộ dạng của một con tiểu tiện nhân.”
Trần Nhược Y nghiến răng, trong mắt hiện lên ngọn lửa muốn thiêu chết người.
“Đúng vậy đúng vậy, cô ta chỉ là một con tiểu tiện nhân thôi!” – Lưu Mẫn quay đầu xác định, nhìn qua bốn phía, không thấy người nào, liền cùng Trần Nhược Y nói tiếp:
“Trần tiểu thư, có một chuyện, không biết có nên nói cho cô biết không.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.