Làm vậy dường như cũng có chút hiệu quả. Sở Hân Luật đến trưa cũng không kéo cô tiếp tục lên giường nữa. Đoán chừng cũng ghét bỏ cô đi. Quý Tiểu Nhiễm làm công việc của mình, tránh xa anh ta càng nhiều càng tốt, cô tình nguyện tiếp nhận mọi sự gây khó dễ của Lưu Mẫn. Buổi trưa, Quý Tiểu Nhiễm đại khái cũng biết được tại sao Sở Hân Luật cũng không đụng đến cô, bởi vì người phụ nữ Trần Nhược Y kia tới ah. Hôm nay cô ta mặc chiếc áo thủy mặc liền váy, búi tóc lên cao, trông rất có sức sống, dáng người vừa cao vừa gầy, khí chất rất đặc biệt, trở lạnh một cảnh sắc vô cùng tươi đẹp. Quý Tiểu Nhiễm nhìn thấy, Trần Nhược Y xinh như thiên nga, còn Quý Tiểu Nhiễm lại tựa như vịt con xấu xí, vừa bẩn thỉu, vừa thiếu sức sống. Cô ta nắm cánh tay Sở Hân Luật, giống như trước đây, một đôi Kim Đồng – Ngọc Nữ, vô cùng đẹp mắt. Hai hàng người hầu đứng ngay ngắn, chỉnh tề, dọn đường cho Trần Nhược Y. Quý Tiểu Nhiễm chọn một vị trí vô cùng kín đáo, cúi đầu xuống với vẻ cực kỳ khiêm tốn, nhưng ánh mắt lại thờ ơ, không sợ hãi. Khi Trần Nhược Y đi ngang qua Quý Tiểu Nhiễm, cô ta dừng lại, vênh váo hung hăng, so với Quý Tiểu Nhiễm cô ta cao hơn không ít, nếu không đi giày cao gót chắc cũng khoảng tầm một mét bảy mươi lăm, dáng người khá chuẩn như người mẫu. Còn Quý Tiểu Nhiễm chỉ cao ở mức phổ thông, tầm một mét sáu thôi. Cô cúi đầu, vừa nhìn thấy đôi giày cao gót đắt tiền của Trần Nhược Y dừng trước mặt, trong lòng đột nhiên có linh tính không tốt. Quả nhiên, Trần Nhược Y lại kiêu ngạo đắc ý, mang theo giọng điệu khiêu khích, truyền đến cô: “Tôi nhớ cô rồi, cô là một nữ hầu vô tích sự.” Quý Tiểu Nhiễm không muốn để ý đến cô, cũng tự nghĩ rằng, nếu mình không để ý đến cô ta, chắc chắn sẽ gặp không ít phiền phức, thế là nhanh chóng ứng phó: Loading... “Trần tiểu thư, thật vinh hạnh khi được cô nhớ đến.” Giọng điệu của cô vô cùng bình tĩnh, đến mức không thể nghe thấy một chút vinh hạnh nào. Trần Nhược Y cũng là con người, sao có thể nghe không hiểu? Cô ta ở trên cao nhìn xuống Quý Tiểu Nhiễm, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn, sau đó cười nói: “Cô nhớ cho rõ, nhớ kỹ thân phân của mình, biết chưa?” Quý Tiểu Nhiễm cúi đầu xuống, không ai nhìn thấy, khóe miệng cô vừa hiện lên tia khinh thường. Khi phụ nữ rơi vào thế tình cảm sắp bị thay đổi, họ sẽ luôn nhắm vào những người phụ nữ khác, tại sao họ hiếm khi đi tìm kiếm vấn đề từ người đàn ông đang bên cạnh họ? “Nhược Y, trưa nay em muốn ăn gì, anh sẽ cho họ nấu.” – Sở Hân Luật mở miệng, cũng không biết là vô tình hay cố ý giải vây cho Quý Tiểu Nhiễm. Giọng điệu vẫn lạnh nhạt, càng giống như một câu nói vô cùng đơn giản. Vừa nghe Sở Hân Luật lên tiếng, trên mặt Trần Nhược Y đã lập tức nở nụ cười, che lấp những thứ khác, thay vào bằng sự dịu dàng, đáp lại: “Luật, em mới học được một món canh, em muốn nấu cho anh ăn, hôm nay em đến là vì chuyện này ah!” “Em muốn tự mình xuống bếp sao?” – Sở Hân Luật hơi nhướng mày, có chút khó tin. Người phụ nữ này mười ngón tay không chạm vào nước mùa xuân, ngay cả đun nước còn không biết, lại có thể tự mình nấu canh? “Luật, anh không tin em sao, anh phải biết rằng vì anh em có thể làm tất cả, đừng nói chi là nấu canh!” – Cô ta đem thân mình gợi cảm dán vào người anh ta, phảng phất giống như đang cố khiêu khích anh ta cùng làm chuyện khác vậy! Giọng nói của hai người đang dần trôi đi, Quý Tiểu Nhiễm nghe tiếng bước chân ra xa, ngẩng đầu lên nhìn theo bóng lưng họ, bỗng nhiên trong lòng hiện lên một cảm giác khó tả. Trần Nhược Y cao quý, lại xinh đẹp như vậy, so với cô, quả thực quá tầm thường, không gì có thể bình thường hơn. Cô biết mình không nên có suy nghĩ như vậy, nhưng trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác tự ti. Đám người hầu cũng bắt đầu giải tán, bận rộn, chỉ còn mình cô vẫn đang ngẩn người một chỗ. Lưu Mẫn đưa tay vỗ mạnh vào cánh tay cô, thô lỗ nói: “Cô thất làm làm cái gì? Chết rồi sao?” Quý Tiểu Nhiễm định thần lại, xoa xoa cánh tay, cau mày: “Cô có cần phải thô lỗ vậy không?” “Tôi nói cho cô biết, đừng nhìn chằm chằm vào Trần tiểu thư, cho dù nhìn muốn lòi tròng mắt cũng không thể so sánh được với một sợi tóc của cô ấy đâu!” Lưu Mẫn chế nhạo, sau đó rời đi, để lại sự sỉ nhục cho Quý Tiểu Nhiễm, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Quý Tiểu Nhiễm khẽ thở dài. ... “Luật, trong bếp không cần nhiều người như vậy đâu, em chỉ muốn yên lặng làm canh cho anh, chỉ cần một người phụ giúp là được rồi.” Trần Nhược Y đã thay một bộ quần áo nhẹ nhàng. Phải xuống bếp mà, mặc váy, đi giày cao gót quả thực không tiện. Sở Hân Luật giơ tay, nói: “Vậy em tự chọn đi.” Trần Nhược Y liếc nhìn đám đông, cuối cùng rơi vào người Quý Tiểu Nhiễm. Một tia sáng lóe lên trong mắt cô ta, nói: “Luật, em chọn cô ấy.” Sở Hân Luật theo hướng nhìn của Trần Nhược Y, ánh mắt anh rơi vào Quý Tiểu Nhiễm. Quý Tiểu Nhiễm cũng thấy được cô ta đang chỉ vào mình, theo bản năng, lập tức nói: “Trần tiểu thư, tay chân tôi vụng về lắm, sợ sẽ khiến cô gặp phiền phức.” “Cô chỉ phụ giúp tôi thôi, còn lại đều là tôi làm, sao lại sợ gây phiền phức? Logic kiểu gì vậy?” Trần Nhược Y tỏ vẻ không hài lòng. Cô ta lập tức nói với Sở Hân Luật: “Luật, chẳng lẽ em không thể sai bảo người hầu nhà anh được sao?” Sở Hân Luật không đáp lại Trần Nhược Y, trực tiếp nói với Quý Tiểu Nhiễm: “Nghe cô ấy nói gì không? Chút nữa vào bếp phụ giúp cô ấy.” Giọng anh ta không cho người khác có cơ hội từ chối, tựa như ra lệnh. Quý Tiểu Nhiễm muốn cự tuyệt nhưng lại bắt gặp ánh mắt cảnh cáo kia, toàn thân cô như bị dội một gáo nước lạnh, không còn sức lực để chống đối, chỉ có thể chịu đựng, nói: “Được rồi. Tôi biết rồi.” Trong thâm tâm cô cũng cảm giác được một điều gì đó không ổn, lại chỉ có mỗi cô cùng Trần Nhược Y kia ở trong bếp, không biết lại xảy ra loại chuyện tốt gì. Trần Nhược Y đeo tạp dề vào, bắt đầu bận rộn, những người hầu khác cũng đều không có trong bếp, Trần Nhược Y không muốn bị bọn họ quấy rầy, nên kiếm cớ để cho họ ra ngoài, chỉ còn lại Quý Tiểu Nhiễm và cô. Quý Tiểu Nhiễm lặng lẽ đặt tay ở một bên trợ giúp cho Trần Nhược Y. Cả căn bếp an tĩnh đến đáng sợ, tiếng trứng đập, tiếng nước trộn lẫn vào nhau, làm mất đi vẻ đơn sơ ban đầu. “Cô họ Quý đúng không?” - Trần Nhược Y mở đầu cuộc trò chuyện. Nghe cô ta hỏi, Quý Tiểu Nhiễm quay đầu sang, nhìn một cái, gật đầu: “Đúng vậy.” “Quý tiểu thư, sao cô lại đến đây làm một nữ hầu?” - Trần Nhược Y vừa chuẩn bị nguyên liệu trong tay vừa cười tủm tỉm nhìn mặt Quý Tiểu Nhiễm, tựa như cả hai đang trò chuyện phiếm cùng nhau vậy. Tôi đến đây làm nữ hầu, chính là bị cái tên Sở Hân Luật của cô, vô duyên vô cớ đem về ah. Còn bị anh ta coi như kẻ thù, ngày đêm tra tấn không dứt, cũng thề không để cho tôi được sống yên ổn. Nếu không, cô cho rằng tôi vì cái gì nguyện ý đến chỗ quái quỷ này? Đừng coi tôi là tình địch rồi ở đó mà tưởng tượng, nhàm chán vô cùng nha! Tôi ước gì mình có thể một phát xéo thẳng cổ ra khỏi đây. Quý Tiểu Nhiễm muốn ra hết những lời này, tất nhiên, thực tế cô không làm vậy. Cô không muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, nếu như lại có người khác nhúng tay vào, chẳng phải loạn càng thêm loạn sao. Cho nên cô suy nghĩ đại một cái lí do, nói: “Vì ở đây tiền lương cao, lại đãi ngộ tốt, tôi gặp may nên mới được trúng tuyển vào làm.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]