Chương trước
Chương sau
Vừa nhắc tới chữ "bệnh viện", sắc mặt Sở Hân Luật càng thêm lãnh đạm, nhíu chặt mày.
Mọi người chung quanh không dám thở mạnh, cũng không ai biết tại sao Sở Hân Luật lại ghét bỏ bệnh viện như vậy, nơi này giống như là nơi làm anh trầy da tróc vảy vậy, cũng không ai dám nhắc tới
Cho nên Quý Tiểu Nhiễm trở nên trầm trọng như vậy, bọn họ cũng không ai dám gọi xe cứu thương đưa cô đi cấp cứu, mà chỉ có thể gọi bác sĩ đến.
Vài giây im lặng trôi qua, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên, căn phòng yên tĩnh đến mức một sợi tóc rơi xuống mặt đất cũng đều có thể nghe thấy:
“Chuẩn bị xe!”
Vì Quý Tiểu Nhiễm, anh đành chấp nhận bị cạo vảy vậy!
Nghe lời của Sở Hân Luật, bác sĩ vội vã bước về phía trước muốn đỡ Quý Tiểu Nhiễm dậy, nhưng chỉ vừa vươn tay định chạm vào người cô, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói phẫn nộ như sấm:
“Cút ra! Ai cho ông đụng vào!”
Bác sĩ bị giật nảy mình, kinh ngạc quay đầu lại, sau lưng là ánh mắt đằng đằng sát ý của Sở Hân Luật.
Vẻ ngoài của anh hù doạ đến tất cả đám người ai cũng tự động lùi về phía sau, lập tức chảy mồ hôi lạnh.
Sở Hân Luật liếc nhìn ông, thu hồi vẻ lạnh lùng trong mắt, liền tiến đến phía trước, đích thân bế Quý Tiểu Nhiễm lên, rời khỏi phòng.
......
Quý Tiểu Nhiễm thật sự cho rằng mình đã chết rồi.
Loading...
Trước khi Sở Hân Luật tiêm cho cô một kim, cơn sốt đã giảm bớt một chút, cơ thể cũng bắt đầu cải thiện hơn.
Nhưng cảm giác đó lại khiến cô rơi vào khủng hoảng, lần đầu tiên cô cảm thấy việc sống khoẻ mạnh lại trở thành một điều kinh khủng, làm cô sợ hãi.
Cho nên, ma xui quỷ khiến, cô hung hăng chạy nhanh vào phòng tắm, đem vòi nước vặn sang mức lạnh hết cỡ, lột sạch quần áo, ngâm mình trong đó.
Cô loáng thoáng nhớ kỹ cảm giác đó, vô cùng đau đớn khi vừa bị băng đông lửa đốt, cực kỳ thống khổ. Nhưng đau một lần rồi thôi, cứ như thế ra đi, sẽ vĩnh viễn thoát khỏi tên ác ma đó.
Nhưng khi đôi mắt cô mở ra lần nữa, nơi này thực sự là bệnh viện, cảm giác rõ ràng trên cơ thể nói rằng cô vẫn còn sống!
Bên tai nhanh chóng truyền đến thanh âm u lãnh của người đàn ông kia:
“Quý Tiểu Nhiễm, chào mừng trở về.”
Quý Tiểu Nhiễm nhắm mắt lại, cô hận thính giác không bị mất đi. Cô không muốn nghe giọng của tên đàn ông này.
Hai cánh môi khô khốc, khẽ mấp máy, khàn khàn mở miệng:
“Trở lại địa ngục của anh sao?”
“Quý Tiểu Nhiễm, bất luận cô còn sống hay đã chết, đều sẽ vào địa ngục.”
Quý Tiểu Nhiễm yếu ớt giật giật khóe miệng, sắc mặt tái nhợt, không có chút ánh sáng, ánh mắt trống rỗng, không chút cảm xúc, giống như một ao nước đọng, một gợn sóng của không nổi lên được.
“Quý Tiểu Nhiễm!” - Anh nắm lấy hai bả vai cô, đè mạnh xuống giường, nghiến răng, giọng gằn từng chữ:
“Cô cho rằng làm như thế sẽ có thể thoát khỏi tôi sao? Tôi cho cô biết, trừ phi tôi chết, nếu không cả đời này cô đừng hòng thoát được.”
Quý Tiểu Nhiễm mở to mắt nhìn người đàn ông đang cận kề trong gang tấc. Từ trong đôi mắt của anh ta, cô nhìn thấy sự căm thù dữ dội, mà cỗ hận ý đó, dường như muốn đem cô biến thành tro bụi, đến chết mới thôi. Thậm chí là đợi cô chết rồi, anh ta cũng sẽ đuổi tới Địa ngục, vĩnh viễn cũng không bỏ qua cho cô.
Tại sao? Cuối cùng là vì cái gì? Tại sao người đàn ông này lại hận cô đến vậy? Cô đã làm gì sai?
Quý Tiểu Nhiễm có chết cũng nghĩ không thông rốt cục mình đã làm cái gì?
Lúc cô ngâm mình trong bồn tắm, dần dần cảm thấy cơ thể bắt đầu trở nên cứng ngắt. Lúc đặt chân vào Quỷ Môn Quan, cũng không hiểu mình đã làm chuyện gì chọc giận đến người đàn ông này.
Cô rốt cục đã làm cái sự tình gì? Để cho cái tên khốn khiếp này muốn tra tấn, hành hạ cô đến suốt đời?!
Quý Tiểu Nhiễm à Quý Tiểu Nhiễm, chẳng lẽ kiếp trước cô mắc nợ anh ta sao?
“Sở Hân Luật, sự tàn độc của anh chỉ dành cho tôi thôi sao?” - Quý Tiểu Nhiễm mở mắt to ra, trong mắt đầy sương mù tuyệt vọng, giọng nói run run như ai oán, cũng không hiểu sao cô lại muốn biết câu trả lời.
Đột nhiên, anh ta cười, khoé miệng cong lên một đường hoàn mỹ, nhưng lại tàn nhẫn vô cùng.
Có lẽ trên thế giới này, vừa độc ác, nhẫn tâm lại còn xinh đẹp mỹ lệ, chỉ có mỗi nụ cười của Sở Hân Luật.
Anh ta bóp cằm cô, nâng đầu cô tiến lại gần, đôi môi mỏng nóng bỏng của anh chỉ cách đôi môi nhợt nhạt của cô một centimet, rồi dừng lại, thanh âm trầm thấp truyền đến:
“Quý Tiểu Nhiễm, nhớ kỹ, nếu cô dám muốn chết thêm một lần nữa, tôi sẽ lập tức cho Tần Thiên Hàn đi theo cùng cô.”
Quý Tiểu Nhiễm giật giật khoé môi, ánh mắt lãnh đạm, có chút giễu cợt:
“Sở Hân Luật, ngoài việc uy hiếp tôi, anh còn làm được gì?”
“Bởi vì đối phó với cô tôi không cần dùng não, chỉ cần uy hiếp một chút là được rồi.”
Anh ghì cổ cô, cúi đầu, ghé vào tai cô, nói:
“Quý Tiểu Nhiễm, nhớ kỹ lời tôi, đừng làm gì để bản thân cô phải hối hận.”
Phảng phất im lặng tựa như dài cả thế kỷ, bàn tay to của Sở Hân Luật vẫn ở trên cổ cô, thân người lại hạ thấp xuống, gần như sắp đè lên người cô.
Quý Tiểu Nhiễm vẫn mở to mắt, không chút sợ hãi, chỉ là lãnh đạm cùng mặc kệ.
Một lúc lâu sau, đôi môi nhợt nhạt của cô khẽ nhếch lên, đầy vẻ mỉa mai:
“Sở Hân Luật, anh có biết không? Cả cuộc đời tôi, hối hận nhất chính là tự làm bẩn chính mình.”
“Cái gì?” - Sở Hân Luật hơi nhíu mày, ánh mắt loé lên vẻ nghiêm nghị.
Quý Tiểu Nhiễm mỉm cười, vẫn giữ nguyên ý trào phúng, ngữ khí hờ hững, thoáng qua một vòng, lại quật cường quay về:
“Bởi vì bị anh chạm vào cho nên tôi mới bị ô uế.”
Một chuỗi dài tĩnh mịch truyền đến, trong phòng bệnh, một giây sau cảm giác như sắp rơi vào Địa ngục, mà cả con đường rơi vào Địa ngục, lại bị ngọn lửa dữ dội đang bốc lên nghi ngút, muốn thiêu đốt xung quanh.
Nhịp tim vang lên kịch liệt.
Cho dù Quý Tiểu Nhiễm có trấn tĩnh lại bản thân lại như thế nào, cũng không thể không để ý đến, nhưng cô lại không thể khống chế được cảm xúc của chính mình.
Tim cô đập lên như sấm, hai tay giấu trong chăn bông, nắm chặt thành quyền, cố gắng khắc chế cảm xúc đang bùng nổ, cô không muốn mình chịu thua trước mặt người đàn ông này.
“Cho nên, cô rất ghét tôi chạm vào cô, đúng không?”
Tuy rằng giọng nói lãnh đạm, nhưng từng chữ một đều mang theo sát khí mãnh liệt.
Mũi nhọn vô cùng sắc bén, nhưng âm thanh lại bất động.
Quý Tiểu Nhiễm quay đầu đi không nhìn đến anh nữa.
Thời gian từng giây trôi qua, Quý Tiểu Nhiễm vẫn cảm nhận được cổ mình vẫn bị bàn tay to lớn của anh ta bóp chặt lấy. Cô cho rằng nếu anh ta cứ như vậy bóp chết mình, cô sẽ được giải thoát.
Nhưng một lúc sau, cổ cô càng được nới lỏng, anh ta từ từ buông cô ra.
Nơi đó, tựa hồ vẫn còn lưu lại nhiệt độ trong lòng bàn tay của người kia.
Đợi khi cô lại mở mắt ra lần nữa, Sở Hân Luật đã đứng thẳng người, lạnh như băng đứng ở bên giường. Thân ảnh cao lớn, không có động tĩnh, băng lãnh giống như một cổ người máy hoàn mỹ.
“Quý Tiểu Nhiễm, cô cho rằng những lời này thể chọc tức tôi sao?”
Khoé miệng anh cong lên một đường khinh thường, nói tiếp:
“Đừng quên, tôi chính là muốn hành hạ cô, muốn cô phải chịu thống khổ. Việc của tôi là khiến cô phải chịu khổ sở cùng cực, sao lại không làm được?”
Quý Tiểu Nhiễm mở to mắt quét qua anh ta, nửa ngày thật lâu, cũng không nói gì, cô chỉ thở dài, ngơ ngác nhìn lên trần nhà, khàn giọng nói:
“Anh thắng rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.