Mỗi khi nghĩ đến chuyện của mười năm trước, anh luôn cảm thấy có chút bối rối.
Bởi vì ...
Trần Nhược Y nghĩ đến chuyện cũ cũng có chút ngây ngẩn, thất thần, đến mức Sở Hân Luật phải gọi cô đến hai lần cũng không nghe thấy, đến lần thứ ba, cô mới phản ứng lại.
“Nhược Y, em đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” - Trần Nhược Y nở một nụ cười trên môi, nói:
“Em đang nghĩ, chúng ta sẽ ăn tối ở đâu? Em biết một nhà hàng Pháp mới khai trương. Vị cũng không tệ. Chúng ta đến đó ăn tối được không?”
“Được.” - Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói một mạch, “Bây giờ đi đi, thời gian vừa phải, ăn uống cần phải từ từ thưởng thức, đoán chừng sẽ tốn khá nhiều thời gian.”
“Hả?” - Trần Nhược Y hơi kinh ngạc.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Nhược Hy, Sở Hân Luật cau mày, có chút khó hiểu:
“Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Trần Nhược Y phản ứng lại, vội lắc đầu:
“Không có, không có gì, chúng ta mau đi thôi.”
Cô cười cười, vẻ mặt rất tự nhiên. .
Nhưng trong lòng, lại có chút lo nghĩ.
Sở Hân Luật vừa nói sẽ tốn khá nhiều thời gian.
Hơn nữa, anh lại dùng giọng điệu rất tự nhiên, dường như có chút kích thích đối với Trần Nhược Y.
Loading...
Chẳng lẽ, đi ăn cơm kiểu Pháp, Sở Hân Luật lại cảm thấy đang bị lãng phí thời gian?
Người đàn ông này, từ khi nào đã bắt đầu trở nên xa cách với mình rồi?
Như thể là khi vừa mới bắt đầu.
………
“Luật, Luật?”
Nghe thấy giọng cô, Sở Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tam-can-bao-boi-the-toi-tong-tai/1794623/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.