Đối với Châu Kỳ Sâm mà nói, bệnh viện tỉnh cũng không còn xa lạ gì nữa. Khi anh còn học trung học, có vài lần Châu Thành Hải uống say đến bất tỉnh nhân sự, Châu Kỳ Sâm đã đưa ông tới đây. Nửa đêm nhiều người cấp cứu, bác sĩ lại ít, Châu Thành Hải nằm nghiêng truyền dịch trong một góc, có lần còn nôn ra người anh. Sau đó anh đi bộ đội, Châu Thành Hải được chẩn đoán là xơ gan giai đoạn đầu, người nhà cũng đã đến bệnh viện chăm ông. Lần anh diễn tập rơi máy bay ở Bột Hải, sở dĩ anh không thông báo cho bố mẹ ngay cũng là bởi anh biết rõ sức khỏe của Châu Thành Hải không tiện, hồi đấy ông cũng ra vào bệnh viện ở đây rất nhiều lần.
Anh ngồi chuyến bay sớm nhất, khi đến bệnh viện thì trời cũng sáng rồi. Anh di chuyển đến phòng bệnh, nhìn thấy Châu Thành Hải qua cửa kính. Suýt chút nữa thì anh không nhận ra ông. Thời gian trước, Châu Thành Hải do uống nhiều rượu nên hơi béo, thế nhưng bây giờ ông lại gầy gò đến mức sắp không nhận ra dáng hình trước kia, phải dựa vào tiếng vang của máy móc thì mới có thể xác nhận ông vẫn còn sống. Anh chỉ mới rời khỏi nhà ba năm, nhưng ông lại như già đi thêm hai mươi tuổi. Châu Kỳ Sâm đứng rất lâu trước cửa kính, vầng trán tì lên kính, sắp tì thành vết hằn đến nơi. Mẹ anh không ở đây, còn bác gái Châu Thành Lộ của anh thì lại càng không thấy bóng dáng đâu. Cuối cùng, bác sĩ mổ chính kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tailhook/3507710/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.