⋆。゚︎。︎⋆。 ゚ ゚。⋆
Suốt hai tuần sau đó, mỗi khi Châu Kỳ Sâm có thời gian nhàn rỗi, ví dụ như ở nhà một mình nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh, tắm rửa, thậm chí khi nằm trên giường còn chưa ngủ, anh đều nhớ đến chuyện này, nhớ đến người đàn ông tên Lang Phong. Mặc dù anh đã sống được hơn ba mươi năm, nhưng mới chỉ thật sự chia tay có hai lần, một lần là chia tay với Dư Tiêu Viễn ở Thâm Quyến trước kia. Nhưng điểm khác nhau là, lần trước chia tay thì anh đã biết trước rằng thời gian hai người bên nhau đã hết, kết cục đã định trước là đau buồn. Còn lần này thì lại khiến anh cảm thấy sự tiếc nuối to lớn. Sự tiếc nuối này không nằm ở việc do anh đã làm gì hoặc anh chưa làm gì mà là ở chỗ——Nếu cậu ấy vẫn là cậu ấy, nhưng tôi không còn là tôi, không có quá khứ của tôi, không có những lo lắng và chấp niệm của tôi thì tốt biết bao.
Cũng không biết có phải do tâm bệnh không, hai tuần qua tới hiện tại, mặc dù vết bầm ở sau lưng đã tan nhưng thi thoảng anh vẫn cảm thấy nhức nhối ở đó. Cũng có thể là bong gân cơ, anh không chắc nữa. Ban đầu anh tưởng rằng là do mình bay quá nhiều vào đợt Tết, gần như cứ về đến nhà là ngả đầu ra ngủ luôn, công việc bận bịu quá nên nghỉ ngơi không tốt. Có lẽ nguyên nhân là do tâm lý, anh lo vì nơi này từng bị thương trước đây, càng lo thì lại càng cảm nhận được sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tailhook/3441964/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.