Ánh nắng chiếu không đến hành lang, bị ngọn đèn chiếu lên sáng trưng. 
Phù An An đem cửa phòng trước mặt mở ra, trong phòng rất u ám, dưới chiếc chăn như có thứ gì đang nhẹ lay động. Hôm qua tới còn khá tốt, nhưng hôm nay lại khiến cho Phù An An không hiểu sao có chút khẩn trương. 
" Lí ca, tôi đến đưa đồ ăn cho anh. " 
Cô thò tay mở đèn trong phòng ra. 
Trong phòng lập tức truyền đến kinh hô, " Tắt nó đi! " 
Phù An An run lên, người trong chăn lại càng hoảng sợ, cô liền nhanh chóng tắt đèn đi, sau đó lùi lại một bước, đứng ở ngoài cửa phòng của anh ta. 
" Anh không sao chứ? " Phù An An hỏi. 
" Thật có lỗi, dọa đến cô rồi, chỉ là gần đây con mắt của tôi không tốt, đặc biệt sợ ánh sáng mạnh. " Âm thanh Lí ca có chút kỳ quái, ngoài thô lệ khàn khàn ra, còn giống như nói chuyện rất khó khăn, 
" Nhờ cô giúp tôi... Giúp tôi đem đồ ăn để vào đây được không? " 
Phù An An nhìn đồ ăn trên xe đẩy, chần chờ một lát, không biết vì cái gì cô có cảm giác hiện tại mình tốt hơn hết không nên đi vào. 
Từ nhỏ đến lớn, trực giác của Phù An An vẫn luôn rất chuẩn, vì vậy cô đặt cơm tại cửa phòng anh ta. 
" Lí ca, tôi còn phải đưa cơm cho những thuyền viên khác nữa, tôi sẽ để thức ăn của anh ở cửa. Nếu như anh còn cần cái gì khác có thể nói với tôi, tôi sẽ trực tiếp đặt tại cửa phòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-ton-tro-choi-lam-cam-ly/168666/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.