Chương trước
Chương sau
Kẻ đứng đầu 〖Thợ săn đói khát〗 đã chết.
Gần như cả quân đoàn cũng bị tiêu diệt, những tên sống sót tìm đường rút lui.
Bộ tộc Lithovar cuối cùng đã được yên bình.
Tôi quan sát cơn mưa dập tắt từng ngọn lửa.
Lát nữa là sẽ xong thôi.
Hướng về phía ngôi làng tôi tỏ ra nhẹ nhõm.
Một lần nữa… tôi lại phải rời đi.
Không biết Aro sẽ chấp nhận thế nào đây.
Nếu biết tôi sắp chia tay, chắc chắn sẽ rất buồn và giận.
Cô nhóc vẫn còn chút vương vấn với quê nhà.
Tôi đoán con bé sẽ bỏ đi mà không giải quyết vấn đề này.
Chuẩn bị phải nói lời tạm biệt rồi.
Không biết cách nào để giải thích rõ với họ bây giờ, tôi nghĩ họ sẽ kiên quyết giữ tôi lại…
Hoặc ít nhất hãy nói với sư tế.
Tôi lại nhìn về phía ngôi làng, sói Rarag bước đến.
Nó đang chú ý tới những ngọn lửa đang lụi tàn rồi bỗng quay sang tôi.
「Ngươi định rời khỏi đây ư, rồng hai đầu?」
Ooh… Ra là loài sinh vật này có thể dùng 〖Thần giao cách cảm〗 khi hợp nhất.
Xin lỗi, khi nãy có lẽ tôi đã hơi quá cẩn trọng.
「Nếu không có ngươi ở đây, chúng chắc chắn sẽ thiêu cháy toàn bộ khu rừng. Bọn ta sẽ phải chết」
Dù được xem là Vị thần dữ tợn, tôi nghĩ họ sẽ hơi khó tính một chút, nhưng không phải.
Đã vậy tôi sẽ nhờ họ giúp đỡ.
Sau khi tôi đi khỏi khu rừng, hãy thay mặt bảo hộ cho tộc Lithovar.
Tôi không biết liệu chuyện gì khác sẽ đến.
「...Những gì bọn ta làm là loại trừ các tác nhân làm hại tới khu rừng. Họ rất ít quan tâm tới. Chỉ là một chủng loài yếu đuối và gán những cái tên kỳ lạ cho bọn ta」
Nhưng khi tôi gặp một trong số các người, không phải đã dẫn tôi tới chỗ ngôi làng kia đó sao.
Kết quả là tôi đã sớm triệt hạ Manticore, thấu hiểu được sự tình bên họ và đạt được thành quả trong việc hòa giải giữa hai ngôi làng, cơ mà…

Bộ chỉ là sự trùng hợp ư?
Hay là chú chỉ trông chừng họ?
「...Đừng quá mong đợi ở bọn ta. Nhiệm vụ hàng đầu là bảo vệ thảm thực vật ở đây. Hơn nữa với những con người quá mạnh bọn ta vẫn sẽ chịu chết」
Ồ, OK.
Dù thật ngắn ngũi nhưng cám ơn về tất cả nhá.
「Lòng biết ơn phải từ bọn ta. Vì nghĩ ngươi là một con ác long nên bọn ta theo dõi rất sát sao, nhưng cuối cùng lại được ngươi giúp đỡ」
...T- Theo dõi tôi.
À mà thôi kệ.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện nó nhìn về đống hỗn độn lúc tôi lăn tới đây.
Nguyên một hàng cây cối nằm bẹp lép.
Nó gãi cổ rồi nhìn tôi.
Đang vội… bởi vậy… Ehehe.
Thấy tôi cúi đầu xin lỗi, nó kêu lên như đang cười rồi quay đi biến vào khu rừng.
...Còn vài chuyện tôi cần phải giải quyết.
Những tội lỗi này nên để tôi gánh chịu thay vì tộc Lithovar.
Hướng về con đường tôi đã tạo nên, ngó lại chỗ sói Rarag vừa rời đi, tôi bắt đầu 〖Lăn〗...
Gãy đổ sẵn hết rồi nên chả sao.
Tôi đi tìm cậu kiếm sĩ nhân thú kia.
Cậu ta bất tỉnh ở đây nhưng giờ không thấy đâu.
Cứ tưởng những đứa trẻ mang cậu ấy theo, chợt thấy đang quỳ bên cạnh xác của Azalea.
Trông thấy tôi, cậu ta lấy tay áo lau mặt rồi cầm kiếm đứng dậy.
Có lẽ nghĩ tôi trở lại để gϊếŧ chết mình.
Dù đã nắm sẵn kiếm trên tay nhưng không có tý tinh thần chiến đấu nào.
Do vai bị đá rơi trúng nên máu thấm ra.
Máu cũng ướt cả bên mắt phải nên tầm nhìn bị hạn chế.
Cậu ta cố đứng vững là nổi thôi.

Tôi sử dụng 〖Hóa nhân thuật〗.
Cậu ấy tỏ ra kinh ngạc, nhưng nhìn lại xác của Azalea và xông lên vung kiếm.
Tôi hạ thấp người hất tay vào chuôi kiếm.
Cậu ta bị đẩy ngược lại đập lưng vào vách đá khụy xuống.
“Có thể cậu đã muốn liều chết, nhưng bình tĩnh đi, tôi sẽ không gϊếŧ cậu.”
Nell ngồi xuống, hít thở sâu mà không nói gì.
Chắc không ngờ là tôi nói được nên hơi ngạc nhiên.
“Cậu dùng chính cơ thể mình để bảo vệ lũ trẻ. Tôi không tin những kẻ khác ngoài cậu. Chỉ có một yêu cầu thôi. Khi trở về nơi cư trú của con người, tôi muốn cậu kể lại rằng bộ tộc Lithovar bắt những người lữ khách để hiến tế cho Ouroboros.”
Cậu ta há hốc mồm.
Tôi nhìn xung quanh và chỉ về ngọn núi phía xa.
“...Phải rồi. Nói rằng con rồng đi theo hướng đó, xa về phía bắc. Tôi dự định sẽ lại lên đường, ừm… tôi cũng định tiết lộ bản thân rồi nên không đáng bận tâm nữa.”
Nếu thuận lợi, mọi mối lo ngại về thiệt hại và cuộc xung đột này sẽ chỉ tập trung vào tôi.
Phần lớn những binh lính chạy thoát chỉ chứng kiến cảnh tôi gϊếŧ đồng đội của họ.
Cho nên dù sức ảnh hưởng của Nell không đáng kể thì lời của cậu ấy vẫn có sự tin tưởng.
“T- Tại sao? Anh là gì…”
Tâm trí rối loạn, cậu ta cố đứng dậy nhưng không thể.
“Tôi có bị công kích bao nhiêu lần thì cũng thoát nạn thôi. Vì vậy hãy sống sót mà trở về báo cáo lại.”
Tôi lùi lại hóa giải hình dạng.
Cơ thể trở lại kích thước cũ và cái đầu thứ hai vươn ra.
Trong chớp mắt tôi đã về trạng thái rồng hai đầu.
Tôi quay sang cô bạn khẽ gật đầu.
“Gaah!”
Cô ấy sử dụng 〖Hồi sức tăng cường〗 giúp vai của Nell lành lặn.
Khi trước chúng tôi không có đủ MP nhưng giờ ổn rồi.
Tình trạng của cậu ta đã tốt hơn.
Không có nhiều nguy hiểm nếu như chạm mặt quái thú trên đường trở về.
Nell nhìn chằm chằm từ phía sau, tôi quay lại ngôi làng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.