Chương trước
Chương sau
“Gu, gừừ… Con rồng mắc dịch đó…! Dám làm vai ta bị thương… Guu!”
Đỡ người lên Azalea, tôi cưỡi rồng rời khỏi khu chiến sự.
Nó tung một phát bắn lén từ xa khuất khỏi góc nhìn của tôi.
Với thân hình to lớn như vậy đương nhiên nó phải chơi bẩn rồi.
Một con thú bảo vệ cho đám khỉ thiếu văn minh thì hành vi cũng chẳng khác gì.
“Này Azalea! Nhanh chóng 〖Hồi sức tăng cường〗 cho tôi đi!”
“Thần biết ngài đang vội, thần có hơi mất tập trung. Hãy cố chịu đựng cho tới khi chúng ta gặp tiểu đoàn thứ tư đã. Rất tiếc khi thần không đủ tài nghệ để chữa trị cho ngài.”
“Gì-... C- Cậu định rút lui như thế sao?! Tôi có thể chiến đấu nếu như vết thương được điều trị! Sao cậu…”
Tôi cảm thấy khó hiểu.
Tại sao Azalea lại chọn triệu hồi con thú bay rồi rời bỏ khỏi đó?
Cậu ta luôn có lý do sau những hành động của mình, nhưng đâu cần phải gấp đến vậy…?
Hiện tại, việc loại trừ bọn thổ dân sẽ do Alan đảm nhiệm toàn bộ.
Tôi đã tỉ mỉ lựa chọn vũ khí dành cho ngày hôm nay, vậy mà đi tong hết.
Cảm giác bực bội không thể nào nguôi.
“Quay lại đi Azalea! Tôi sẽ mổ bụng con rồng khốn nạn đó! Nếu không nhanh thì Alan sẽ hạ nó mất! Anh ta tuy là một tài năng nhưng hoàn toàn ngốc nghếch! Chắc chắn sẽ không dành lại con mồi nào cho tôi đâu.”
Alan là hậu duệ của tộc người khổng lồ sắp bị tuyệt chủng, hay còn được biết với biệt danh Alan siêu trọng.
Anh ta đủ sức một mình đánh gục một con rồng cỡ trung, đến nổi giành chiến thắng tuyệt đối trong trò thi tài thể lực trong nhóm 〖Thợ săn đói khát〗.
“...Thần biết đây là chuyện vô cùng thất lễ, nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Cho dù là Alan cũng không thể làm được gì cả, thậm chí trong việc bảo vệ hậu phương. Nhiều nhất thì anh ta cũng chỉ như hòn đá cuội trên đường đi của nó. Vì vậy mà thần mới rút lui. Đáng lẽ tiểu đoàn thứ nhất, thứ hai lẫn thứ ba đều phải tiến công vào làng cùng với chúng ta… Theo thần suy đoán là họ đã bị tiêu diệt. Có thể những tiểu đoàn khác vẫn an toàn…”
“Gì…?”
Ban đầu tôi vẫn chưa hiểu được lời của cậu ấy.
Tiểu đoàn thứ ba dù hơi thiếu kinh nghiệm thực chiến nhưng sức mạnh đơn thuần là mạnh nhất.
Tiểu đoàn thứ nhất chứa đầy những binh sỹ gan dạ từng dưới sự lãnh đạo của Azalea.
Tất cả đều bị tiêu diệt…
Cậu ta đang nói gì thế?
“Tốc độ, khoảng cách và sức mạnh đó… Nó còn hơn hết thẩy mọi quái thú mà thần từng đối mặt. Khi còn phục vụ cho nam tước Gobia, thần đã từng một lần tham gia chinh phạt Gò đất sống nhưng khó tưởng tượng được nó lại vượt trội đến như vậy. Dù tự hào rằng mình nắm được kiến thức sâu rộng về các loài quái thú… nhưng thần không tài nào xác định được nó. Thật quá khác biệt…”
Gò đất sống…
Chúng là những khối núi nhỏ có sự sống, phủ đầy cây thường xuân.
Loại quái hạng B đáng sợ… nhưng chúng thường trú ẩn trong hang ổ trên núi và rất ít khi đi xuống, hiếm để một quốc gia phải can thiệp.
Gia tộc Gobia sở hữu một mỏ khoáng qua nhiều đời, nhưng do Gò đất sống nên việc khai thác khá khó khăn.
Người dẫn đầu nỗ lực khuất phục nó không ai khác là Azalea.
Đó là sự kiện khiến tôi đến mức phải để mắt đến cậu ta, vì thế nên biết rất rõ.
Con rồng ấy còn mạnh hơn thế cơ ư...?
“Đ- Đừng nói những điều phi lý! Khỏe hơn Gò đất sống hạng B… Tại sao, tại sao một con quái thú cỡ đó lại đi che chở lũ Lithovar?”
“Bây giờ… hãy rút trước. Báo cáo chuyện này về vương quốc là ưu tiên hàng đầu.”
“N- Nực cười… Đừng hòng chúng ta phải làm điều đó! Hơn nữa nếu tôi mất đi lực lượng 〖Thợ săn đói khát〗 tinh nhuệ nhất thì… đường đến ngai vàng sẽ không còn! Cậu khuyên tôi nên để cơ hội hoàn hảo này trôi qua trước mắt mình?!”
“Không! Miễn là ngài còn sống thì vẫn còn cơ hội. Thần sẽ luôn trung thành bên cạnh, vì vậy hãy quyết định một cách khôn ngoan. Việc này không đáng để ngài mạo hiểm mạng sống!”
“Gừ, gừ…”
Ngay cả khi cậu ta bảo thế, rất khó để vận may mỉm cười lần hai.
Cho dù con rồng ấy mạnh hơn Gò đất sống đi nữa, với trang bị và cấp dưới bên cạnh cậu ta, cùng với năng lực của bản thân đã tốt hơn nhiều so với hồi trước.

Nam tước Gobia được cho là do lo sợ trước sức mạnh của Azalea nên dùng các hình thức như tra tấn để loại trừ ý định phản động của cậu ấy.
Azalea là người sống sót duy nhất khi một gã tu sỹ trong thuộc địa của Gobia thực hiện những nghi thức dị giáo lên người những đứa trẻ mồ côi.
Khi những binh lính hoàng gia đột kích giáo đường và tên tu sỹ bị bắt, Azalea được tìm thấy dưới tầng hầm cùng xương cốt của những đứa trẻ tưởng rằng được nuôi dưỡng.
Cậu ấy có thể chất cực kỳ mạnh với khả năng tinh thông hỏa thuật vượt trên cả người bình thường.
Bởi vậy mà tên Gobia sợ là phải.
Kiếm thuật của cậu ta xuất sắc còn hơn một kiếm sỹ hạng ba.
Từ khi phục vụ cho tôi, tài năng ấy càng được phát huy mạnh mẽ hơn.
Với con rồng kia, nếu Azalea có cố gắng hết sức chẳng lẽ cũng không thể chống lại…?
Đúng hơn là cậu ta sợ chết đến mức hù dọa tôi để bỏ chạy.
Tên vô ơn này… đang đuổi sự may mắn đi…!
Tôi chợt quay lại, trông thấy nhiều kỵ binh đang chạy dưới tán rừng.
Mái tóc màu đỏ… có phải là chỉ huy của tiểu đoàn thứ hai, Grodel?
Nhìn kỹ hơn, có vẻ anh ta đi cùng mười người từ nhiều đơn vị khác nhau.
Tôi tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra cho cấp dưới của anh ấy.
Đồ khốn… hắn tự đào ngũ.
Vậy nghĩa là… các đơn vị tiến công vào làng Lithovar thật sự đã bị tiêu diệt.
Nhưng chúng tôi gặp được hắn cũng may rồi.
“Này Azalea, chẳng phải Grodel bên dưới sao? Hạ cánh đi! Rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau!”
“Nhưng… chúng ta đã gần đến tiểu đoàn thứ tư rồi, vì thế…”
Bình thường cậu ta sẽ trả lời dứt khoát, nhưng lần này lại ú ớ.
Tôi bực mình lắm rồi!
Cứ tưởng cậu ta là người rất nhanh trí, nhưng khi có cuộc khủng hoảng với tôi thì đây là những gì cậu ta làm được?!
“Cậu không thấy hả? Vết thương trên người tôi sâu lắm! Giá như cậu xử lý tốt hơn thì tôi đã không phải chịu thế này! Cánh tay Chúa tể kiếm thuật lừng danh của tôi sẽ chịu ảnh hưởng suốt đời! Hạ cánh mau! Đây là mệnh lệnh có hiểu không?!”
“...Vâng, thần xin tạ tội.”
Con thú bay nghiêng cánh hạ thấp độ cao, đưa chúng tôi tới gần Grodel.
Khi lướt gần xuống đất, tôi thấy những người lính đi cùng Grodel mang theo một đám nhóc Lithovar.
“Hêhêh… Ngài Tolman! Thần đã bắt được một ít! Nghe này! Chúng biết về con Carbuncle!”
Grodel réo lên nhe răng cười.
Như thể hắn muốn tôi bỏ qua vụ đào ngũ ấy.
Vì tên ngu dốt này mà trận chiến trong làng coi như thua sạch…
Mà bỏ qua đi.
Thông tin về Carbuncle chắc chắn quan trọng hơn.
Cũng đáng để khen ngợi.
Tệ nhất thì… nếu tôi lấy được chiến lợi phẩm thì con đường đến ngai vàng vẫn còn rộng mở dù mờ nhạt.
“Chẹp… Cũng tốt thôi! Có lẽ ta sẽ sử dụng con nhóc này để trút bỏ sự buồn chán của mình!”
“Quá tuyệt ngài Tolman! Nếu ngài móc mắt nó ra rồi bẻ hết xương cốt của nó thì sẽ cảm thấy sảng khoái hơn bất cứ thứ gì!”
Hừ, khẩu vị của hắn vẫn chát như ngày nào.
Đối với tôi… tôi không thích chứng kiến nét mặt thù hận của chúng.
“......”
Azalea im lặng nhìn Grodel.
“Sao thế anh bạn?”

“...Chắc sẽ hiệu quả.”
“Cái gì?”
“Sau khi moi được thông tin… Liệu anh có thể để lũ nhóc đó lại cho tôi được không? Với cách này… tôi có thể đánh bẫy con rồng để khiến nó bất lực. Nó bảo hộ cho người Lithovar mà.”
“V- Vậy sao? Ý kiến hay lắm! Đúng là Azalea!”
Có vẻ cậu ta đã trở lại là chính mình.
“Nếu ngài cho thần mượn tiểu đoàn thứ tư cũng như những đơn vị còn sót lại… Để chống lại quái thú, Nell từ tiểu đoàn đó sẽ phải chiến đấu hết mình. Thần biết ngài không ưa cậu ấy, nhưng nếu có cơ hội bộc lộ khả năng thì cậu ta còn vượt trội hơn cả Alan.”
“Tôi sẽ giao lại cho cậu. Cứ lấy bất kỳ thứ gì mà cậu cần.”
“Vì chúng ta chưa nắm chắc được tình hình nên cũng khá rủi ro. Vì vậy ngài hãy rời khỏi khu rừng bây giờ. Nơi đây đã nguy hiểm hơn nhiều so với dự tính. Nếu ngài không may ra đi sẽ là mất mát nghiêm trọng đối với vùng đất Ardesia.”
“...Tốt thôi. Trông cậy cả vào cậu Azalea.”
Tôi cảm thấy thất vọng nhưng… hiếm khi Azalea lại nói nhiều thế này.
Từ đó tôi biết con rồng này không hề dễ đối phó.
Tôi nên tin tưởng vào lời cậu ta, tránh mặt mà chờ tin tốt.
“Agrh! D- Dừng lại!”
Bỗng Grodel hét lên kéo mạnh dây cương.
Con ngựa của hắn như vướng phải thứ gì đó.
Cả những người khác cũng vậy.
Mấy con ngựa đứng yên như thể bị trói bởi sợi dây vô hình.
“Ch… Chuyện gì thế này!?”
“Có vẻ là quái thú. Tôi có ý định chiến đấu với con rồng đó nên không muốn tổn hao ma lực…”
Azalea sau đó nhảy khỏi con thú bay.
Cậu ta đáp gần Grodel, rút kiếm chém xung quanh.
Con ngựa vùng lên ném Grodel xuống đất.
Trong chốc lát con thú bay tôi đang cưỡi cũng hạ xuống.
Qua tư thế xử lý của Azalea, tôi nhận thấy có sợi tơ kiềm hãm chuyển động của họ…
Xem ra chúng tôi đang đối mặt với một con nhện.
Chẳng lẽ vào nhầm ổ nhện rồi…?
Nhưng quái thú hạng thấp cũng chả sao.
Ngay khi tôi bước xuống, một làn sương mù dày đặc bắt đầu lan ra.
“G- Gì đây?”
Tôi lùi lại bỗng nghe thấy tiếng gào thét cách không xa.
“L- Là quái thú! Cứu, cứu tôi!”
Sao cơ, những gã này sợ quái thú hạng thấp ư…
Nhưng ngay sau đó tôi nghe được âm thanh thứ gì đó bị nghiền nát.
Hình bóng mờ ảo của một đứa con gái nhỏ người.
Thế nhưng… một bên tay to lớn một cách quái đản.
“C, cái… cá…”
Thanh kiếm rơi khỏi tay của tôi.
Nét mặt trở nên bàng hoàng, Azalea gào lên.
“Là một xác sống! Tôi cần có thời gian để hạ nó! Grodel! Hộ tống ngài Tolman lên con thú bay đến tiểu đoàn thư tư một cách an toàn nhanh! Những người còn lại bỏ ngựa cùng chạy đi, nhớ mang con tin theo! Đừng để mất nó! Biết điều gì sẽ xảy ra nếu về tay không đấy! Hans và Jade ở lại với tôi. Chúng ta phải chặn đứng xác sống và con nhện! Như đã nói trước, để chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo, tôi không thể sử dụng ma thuật! Nhớ kỹ điều đó! Trong trường hợp trận này kéo dài, khi gặp được tiểu đoàn thứ tư hãy gửi quân tiếp viện!”
H- Hết thứ này rồi tới thứ khác…
Khu rừng này bị gì vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.