Bên trong ngôi làng… đã trở thành bãi chiến trường hỗn độn. Lũ kỵ binh mặc quân phục giống nhau che một bên vai. Những căn nhà bị phá hủy và hỏa hoạn bùng phát nhiều nơi. Xem ra bộ tộc Lithovar có phản kháng… nhưng thương vong không hề nhỏ. Mặt đất đẫm máu và thi thể rải rác khắp xung quanh. Tôi thất bại rồi. Không ngờ kẻ địch lại có số lượng nhiều đến thế. Đáng lẽ ra tôi nên trấn thủ ở đây thay vì đi dò xét? Không, ít nhất có thể họ đang trú ẩn ở nơi nào đó. Nếu những tiểu đoàn mà tôi tiêu diệt trước đó thành công tiến vào làng là tất cả mọi người không còn cơ hội sống sót. Không có ích lợi gì khi nghĩ về chuyện đã xảy ra nữa. Tôi đã có mặt ở đây rồi… không ai sẽ phải chết nữa. Ngoài ra… thiệt hại trông không tồi tệ như hiện trạng. Họ còn có tầng hầm trú ẩn chống Abyss nữa mà. Những người không có khả năng chiến đấu sẽ trốn dưới đó. Vấn đề là họ có bị phát hiện hay không mà thôi. Nghĩ là làm, phải nhanh chóng tống khứ chúng, tôi tìm mục tiêu xung quanh để dùng 〖Phong trảm〗 và rồi… Đập vào sưng cả con mắt tôi là một gã đàn ông ăn mặc không phải quân phục. Dáng vẻ trông như ba mươi tuổi. Mái tóc buộc lại một cách khó ưa với hàng ria mép cắt tỉa sang chảnh. Con ngựa được khoác trang sức vàng lòe loẹt cộng thêm người cưỡi chơi nguyên bộ đồ lóa mắt. Hắn cực kỳ sáng chói so với đám binh lính. “Hãy để phần kết lại. Chứng kiến kiếm thuật của ta đây!” Hắn rút kiếm, phi ngựa lao đến một người Lithvar đang quỳ gối dính đầy máu. “Không hổ danh là ngài Tolman! Kỹ nghệ quả thật quá xuất sắc!” “Sau khi chém hắn, ngài hãy đổi sang thanh kiếm khác. Ngài vẫn chưa thử món vũ khí do bá tước Sabern dâng tặng mà.” Không khí xung quanh tên Tolman lại khác hẳn. Những tên kia tàn bạo và dữ tợn, trong khi… bọn này như thể đến đây chỉ để ngắm cảnh thưởng hoa. Lúc đầu còn hơi ngạc nhiên vì khó hiểu, nhưng khi tỉnh táo lại trong lòng tôi sôi sục dâng trào cơn thịnh nộ. Tuy còn xa… nhưng khoảng cách này vẫn kịp. Tôi tung một 〖Phong trảm〗 về phía Tolman. “Hu…? K- Kia là?!” Tolman quay ngựa lại la lên. “Mong ngài bỏ qua thái độ bất kính của thần!” Một tên lính lao ngựa đến gần rồi phóng người đến chỗ Tolman. Cả Tolman và hắn nhanh chóng ngã sấp xuống đất. Lưỡi gió cắt đôi cả hai con ngựa. Vai của Tolman bị sượt qua, áo choàng rách bắn ra tia máu. Vết thương khá sâu nhưng không đủ gây tử vong. 【Đã nhận được 92 điểm kinh nghiệm】 【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 92 điểm kinh nghiệm】
【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 89 lên 90】 ...Trượt rồi. Bấu chặt vai với đôi mắt đỏ ngầu, Tolman gào lên. “Gu, guuUAA…!” “Ng- Ngài Tolman!” “A- Ai dám cả gan ám sát ta?! Bắt lấy hắn! Ta sẽ tra tấn hắn đến chết!” Thái độ của gã hoàn toàn khác với những kẻ còn lại. Có thể là một nhân vật quan trọng. Liệu có cần gϊếŧ hắn không nhỉ…? Hoặc là bắt lấy hắn nếu có thể. “GuuOOOOOOOOOH!” Tôi ngửa mặt 〖Gầm〗 lên trời với lượng ma lực tích tụ cực lớn. Nếu lượng quân lực chính đang ở đây tôi muốn hạ bớt chúng, quan trọng hơn là không để ngôi làng trở thành chiến trường nữa. Khi nghe thấy tiếng của tôi, bên chúng chia ra người bỏ chạy người ở lại chủ động tấn công. Quả như dự đoán, đám kỵ binh xuất hiện xuất hiện trong khắp ngôi làng. Tốt, anh gọi ra để quét dọn sạch sẽ hết luôn. Trước tiên là hắn. Tôi phóng đến chỗ Tolman. “〖Triệu hồi〗!” Tên lính trước đó bảo vệ Tolman vung kiếm. Bốn tia sáng bay trong không trung hóa thành những con rồng đỏ tươi nhỏ với đôi cánh rộng. “...Ngài Tolman đã bị thương do sơ suất của của ta. Chúng ta sẽ rời đi. Hãy hạ gục con rồng đó bằng mọi giá!” Hắn ra lệnh với đám binh lính xung quanh rồi cùng một con rồng rút lui. Chúng chậm hơn tôi nhưng vẫn đủ nhanh, ba con lao dưới tầm thấp. ‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐ Chủng loài: Bò sát bay nhỏ (Little Wyvern) Trạng thái: Bình thường Cấp độ: 26/60 HP: 221/221 MP: 198/198 ‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐ (Trans: Wyvern là nhánh bà con với Dragon nên mình không dịch là ‘rồng’ nhá) ...Là một quái thú hạng C+ chuyên về nhanh nhẹn. “KigaaaaAAh!” “KigaaAAh!” “GigaaaaAAAAh!” Tôi tặng 〖Phong trảm〗 cho mỗi con. Hai con trúng cú trực diện rơi xuống đất tóe máu, một con vẫn khéo léo tránh được. 【Đã nhận được 520 điểm kinh nghiệm】 【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 520 điểm kinh nghiệm】 Con còn lại áp sát. Tôi dùng chân trước chặn lại khi cô bạn cắn phập răng vào lưng nó.
【Đã nhận được 270 điểm kinh nghiệm】 【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 270 điểm kinh nghiệm】 ...Con thú bay hộ tống tên lính kia và Tolman đã đi xa trở thành chấm tý ty. Hắn… nhanh dữ dzậy. Nhận ra không thể thắng được tôi nên chơi tốc biến, để lại một đống chướng ngại. Có thể tôi đã để một kẻ phiền phức bỏ trốn. Ít ra nên kiểm tra chỉ số của hắn chứ. Đuổi theo vẫn đơn giản nhưng mà… không thể để mặc lũ binh lính trong làng được. “Đội trưởng Elan, tôi nghĩ anh đến trễ… Đơn vị của anh đâu?!” Tôi nghe thấy giọng nói giận dữ ở góc làng. Bị chửi rủa là một tên lính bê bết máu. “C- Chúng tôi đụng độ phải một con ranh Lithovar mạnh một cách kỳ quái trên đường đi và bị xóa sổ…” “A- Anh nói… con ranh?! Chỉ một đứa trẻ?!” ...Không thể nào, Aro...? Con bé đến gần ngôi làng để đáp trả đòn tấn công của chúng? “Kh- Không chỉ vậy. Nó sở hữu ma thuật khác lạ… Chúng tôi còn bị tấn công bởi lũ quái thú! Con rồng bay của ngài Azalea thu hút sự chú ý để tôi có thể thoát nhưng…” “Hừm, nếu anh bỏ chạy trước một con nhóc thì thà ở lại để chết cho đỡ nhục.” “T- Tôi đã cố gắng sống sót lắm để còn về mà báo cáo…” ...Aro truy đuổi theo con thú bay? Hắn chắc chắn là nhân vật chủ chốt của kẻ thù. Nếu hai tên đó bị hạ là trận chiến kết thúc. Đi vào làng sẽ gây thêm hỗn loạn không cần thiết, lựa chọn của con bé là sáng suốt nhất. Nhưng một người có thể dễ dàng triệu hồi quái thú hạng C không phải loại xoàng đâu. Một tên đã bị thương nặng nhưng chưa chết. Nếu chúng có ma thuật hồi phục là xong ngay. Không biết liệu Aro có đủ sức đối phó không… Hy vọng cô nhóc không hành động hấp tấp. ... Mặt khác tôi phải giải quyết số quân đang ở trong làng nhanh chóng nhất có thể. “N- Này, chỉ huy Azalea hộ tống cùng với ngài Tolman rồi.” “Azalea có thể gϊếŧ một con Amphis mà không gặp vấn đề… Thể chất của nó đã khác so với những gì chúng ta biết được, vậy sẽ khá nguy hiểm…” Thật may, tinh thần của chúng lung lay khi chỉ huy đã rời đi. “Mọi người! Hãy nghe theo lệnh của chỉ huy Alan!” (Trans: khác với Elan bên trên nhé) Tôi nghe thấy tiếng hô ở giữa làng. Một gã khổng lồ cao gần ba mét. Con ngựa hắn cưỡi là chủng loài khác hẳn. Một con ngựa đen với bốn chân nở đầy đặn. Bờm dài gần chạm đất với đôi mắt ánh quang. “Đừng. Đừng lo. Ta. Ta đã từng một tay gϊếŧ rồng. Lần này cũng vậy.” (Nói ngọng) ...Một gã có vẻ rắc rối xuất hiện. Cơ mà… hắn có đúng là con người không thế?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]