Chương trước
Chương sau
Tôi ngồi dưới gốc cây giữa khu cắm trại.
Dù đã lót tấm nệm dày bên trên nhưng vẫn còn kém hơn chiếc ghế trong trang viên của mình.
Đồ ăn ở chỗ này cũng không hấp dẫn gì cả.
Tôi phải chịu đựng sống trong cảnh này bao lâu rồi?
Khi ngáp tôi lấy tay che miệng lại.
Ước gì được trải nghiệm cảm giác hưng phấn khi tham chiến ngay lập tức.
Để thế giới còn phải biết đến tài quân sự xuất chúng của tôi nữa chứ.
Sau khi tiêu diệt lũ man rợ thấp hèn và nắm trong tay chiến lợi phẩm của quái thú huyền thoại, tôi sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng trong mắt mọi người.
Rồi tôi sẽ lên làm vua của vương quốc Ardesia cả trong danh nghĩa lẫn thực tế.
Tay chân tôi cứ đung đưa suốt vì sốt ruột.
Không vui tý nào.
Mặc dù là quý tộc vĩ đại nhất trong vương quốc và vị vua tương lai nhưng tôi cứ hành động như một đứa trẻ.
Bỗng tôi thấy có sự náo nhiệt trong nhóm kị binh riêng của mình.
Mọi người tụ tập nói chuyện to nhỏ thảo luận về một tin đồn nào đó.
Họ cũng tỏ ra thái độ khinh bỉ.
Khi đang tự hỏi có gì đang xảy ra thì sĩ quan bậc nhất của đội Thợ săn đói khát, Azalea đi đến.
Anh ta quả là một người rất chu đáo.
Khi thấy có biến là đến trình báo trực tiếp với tôi ngay.
“Ngài Tolman, Derek từ đơn vị 68 đã trở về.”
Tôi cau mày khi nghe anh ấy giải thích.
“Người đó thuộc đơn vị chịu thiệt hại nặng do bị quái thú tấn công khi đang trinh sát bộ tộc Lithovar. Số phận của anh ta khi ấy chưa rõ.”
“Hô, ta hiểu rồi. Thật đáng kinh ngạc.”
Chỉ vậy thôi ư?
Tôi nhớ đã được báo cáo một tên ngốc bị gϊếŧ bởi quái thú khi đang làm nhiệm vụ trinh sát.
Vậy là hắn còn sống.
Mặc kệ, chẳng có gì quan trọng.
“Tuy nhiên anh ta lại kể những chuyện kỳ lạ. Giận dữ vì bị các thành viên khác bỏ lại làm mồi sống. Có lẽ anh ta muốn một hình thức trừng phạt dành cho họ.”
“Huh? Ngu xuẩn. Thả lũ cá con để làm mồi là chuyện đương nhiên mà.”
“Vâng, quả thật như vậy. Anh ta không được phép làm ảnh hưởng đến sĩ diện của ngài Tolman, thần sẽ đến khuyên ngay.”
Tôi không có ấn tượng gì về gã tên Derek, có lẽ là một tên lính mới.
Phương châm của Thợ săn đói khát là ‘Kẻ mạnh áp chế kẻ yếu’.
Là lỗi của chính hắn khi bị trở thành mồi nhử mà thôi.
Đó cũng là lời châm ngôn của tôi.
Sự thống trị của sức mạnh phía trên sự yếu ớt là lẽ dĩ nhiên.
Vì thế với vai trò mạnh nhất thế giới, tôi phải trở thành vua và cai trị tất cả thần dân.
“Đúng rồi. Giống như trường hợp một con chó lai rên ư ử trước mặt mà khiến tôi lỡ tay khi cầm kiếm ấy.”
Azalea nghe thấy câu nói của tôi rồi khẽ cười, nhưng liền thay đổi thái độ khi có tiếng gào phát ra.
“Tôi muốn nói chuyện với ngài Tolman! Ngài ấy đâu?!”
Người đang kêu la rõ ràng quen thuộc.
Tôi không nhận ra cây thương trên tay hắn nhưng quân phục là của Thợ săn đói khát.
Chắc đó là Derek.
“Thật quá sai sót. Thần không lập tức hành động mà đã để ngài phải chứng kiến cảnh không hay. Thần sẽ trừng phạt tên khốn đó ngay.”
Azalea vội ngăn Derek lại.
“Này Derek, nếu anh muốn than phiền về thành viên trong đội thì tự mình mà giải quyết. Không cần phải làm phiền đến ngài Tolman về những thứ nhỏ nhặ…”
Nhưng Derek phớt lờ Azalea khi thấy tôi rồi cất giọng.
“Ngài Tolman, xin hãy tạm dừng kế hoạch này lại! Người Lithovar không phải bộ tộc hung hãn như lời đồn đâu! Họ đã cứu tôi khi bị quái vật tấn công! Chắc chắn không phải là loại người man rợ vô tri!”

“Haa…?”
Cái gì nghe không thủng.
Azalea bắt lấy vai Derek.
“Nếu anh còn tiếp tục thái độ vô lễ với ngài Tolman, có tin tôi chém bay đầu anh không?”
“Coi nào, đợi một chút Azalea. Là Derek phải không? Thật là một người lính thú vị. Mang cậu ấy đến đây.”
Azalea kéo vai Derek đứng trước mặt tôi.
Dù bị mất thăng bằng do bị lôi dắt, nhưng khi đến đây, hắn lắc người đẩy cánh tay ra.
Azalea không hề buông dù chỉ nhỏ nhất.
Nhưng vài giây sau cũng đã thả lỏng hơn.
Sau đó Derek quay lại với tôi.
“Thưa ngài Tolman, như đã nói trước đó, xin hãy hoãn lại kế hoạch tiêu diệt bộ tộc Lithovar.”
“Ừm hửm, vì sao nào?”
Ngạc nhiên, hắn cau mày.
“Vì… tôi đã được họ cứu…”
“Ừm hửm, và rồi?”
“...Họ bị gọi là đám người man rợ, những cư dân trong khu rừng này đang bị đánh giá sai lầm…”
“Ờ.”
Tôi gật đầu trầm ngâm.
Derek thở phào.
“Thì sao?”
“Eh?”
“Eh là câu trả lời sai. Cậu còn nhiều điều muốn nói phải không? Thì nhanh lên.”
“K- Không… Nhưn…”
Derek bối rối, còn tôi cười phá lên.
“Hmm… Để xem. Vậy giả thuyết là thế này. Lũ Lithovar là nhóm người yêu hòa bình, sống hòa nhập với thiên nhiên và trầm lặng.”
“...”
“Cho dù là thế đi, thì nó có ích gì cho ta hả?”
Mặt Derek tái xanh, miệng mấp máy.
“N- Ngài nói vậy thật ư?”
“Còn ngươi liệu có nói thật không? Cuộc thám hiểm này được tổ chức với chi phí đắt đỏ là có mục đích giúp ta lên làm vua, ngươi hiểu chứ? Những kẻ dốt nát như ngươi có bao giờ biết những rắc rối ta phải trải qua để được phép điều động số lượng binh lực lớn như thế này? Nếu việc bài trừ tộc Lithovar bị đình trệ là đã phá những giao ước ta đặt ra, số tiền dành cho chuyến đi này xem như mang vứt, và ta sẽ bị cười nhạo chỉ vì sợ một đám thổ phỉ tối cổ.”
Thật sự những tên ngốc thiếu suy nghĩ luôn tạo ra vấn đề.
Lũ ngu chậm tiêu.
Nhất là những kẻ làm phí thời gian của tôi.
“Ngay từ ban đầu chúng ta vào rừng là để săn tìm con thú Carbuncle, xung đột với tộc Lithovar là không thể tránh khỏi. Số phận của chúng ra sao ta cũng không quan tâm.”
Tôi rút kiếm đâm xuống đất phía trước hắn.
“...”
“Buồn thay, ngươi làm ta cảm thấy kinh tởm. Bọn người sinh ra với địa vị thấp kém và cái đầu ngu dốt thật phiền phức. Azalea, lôi hắn khuất mắt khỏi ta.”
“Hah!”
Khi Azalea định tiến lại nắm lấy Derek, hắn lùi ra để tránh.
“Tôi đã được nghe kể về tính cách bạo ngược của ngài, nhưng không ngờ lại đến mức độ này! Dữ tợn thế kia, dã man thế nọ… Thứ tàn độc mới chính là ngài, Tolman! Tôi không theo ngài nữa! Tôi sẽ rời khỏi đội tư binh khủng khϊếp của ngài ngay trong hôm nay!”
Derek cởi bỏ quân phục và ném nó xuống đất trước mặt tôi.
Hắn rời đi, cây thương nắm chặt trong tay.
Quý tộc như ta mà lại bạo ngược?
Tôi gần như mất hết lý trí trong cơn tức giận, nhưng hãy xem hắn như một con chó thấp kém vô học.
Một lúc sau tôi đã bình tĩnh lại.

Derek đang tiến vào bìa rừng.
Hắn định cảnh báo cho chúng ư?
Một tên IQ vô cực.
“Này tên kém cỏi Derek, ngươi có hiểu mình đang cố gắng làm gì không?”
“Rồi sao?! Còn ông có tự xem xét lại bản thân không?!”
“Vậy là ngươi không biết. Chỉ cần một mệnh lệnh ta có thể lấy hết đầu những kẻ trong gia đình ngươi đang sống thuộc lãnh thổ của ta.”
“Gì…”
Derek không nói nên lời.
“Nhưng ta rất nhân từ. Dù ngươi có ý phản bội ta để đi theo đám man rợ, ngươi vẫn có sự lựa chọn. Hoặc là ngươi nhất mực vào khu rừng, ta sẽ không can thiệp. Hoặc trở về dẫn dắt gia đình rời khỏi vùng đất của ta trước khi ta quay lại, ta cũng sẽ chẳng đuổi theo. Nhưng, làm sao mà kịp được hết chứ…”
Derek đứng chết lặng, rồi nhìn sâu vào rừng.
Nhắm mắt lại, hắn buông bỏ cây thương.
Hắn rẽ hướng ngược lại chạy thật nhanh.
Chỉ ngó lưng hắn vài giây rồi tôi quay đi mà ngáp.
Tôi không có ý định bắt hắn lại.
Dù sao tôi cũng đã hứa sẽ không làm tổn hại gì nếu hắn đưa gia đình rời đi.
“Azalea này.”
“Hah!”
Anh ấy trả lời nhanh gọn rồi hướng tay về lưng Derek.
“Hỏa thuật, 〖Thiêu cháy〗!”
Xung quanh chìm trong sắc đỏ.
Một vạch sáng chói lọi lóe ra.
Bắt nguồn từ tay Azalea, nó hướng về Derek.
Hắn gào lên rồi ngã gục tại chỗ.
Đầu gối cháy đen của hắn khuỵu xuống đất với bụi than tung bay trong không khí.
Lưng hắn có một cái lỗ to tướng.
“Tàn nhẫn quá Azalea.”
Tôi nhếch miệng.
Azalea quỳ xuống.
“Xin thứ lỗi. Thần không thể chịu nổi thái độ xấc láo của hắn đối với ngài Tolman mà đã tự ý ra tay. Thần Azalea đây sẽ chấp nhận bất kỳ hình phạt nào ngài đưa ra.”
Thực chất anh ta thi triển phép thuật khi được gọi tên và hiểu ý định của tôi.
“Tôi đã nói sẽ không làm gì cả. Nhưng nếu người thân cận hành động hấp tấp… Có những tôi tớ quá trung thành thật phiền phức!”
“Ngài Tolman, ngài nói nếu hắn không trở về mang gia đình đi thì họ sẽ bị xử tử. Liệu có thật không?”
“Hử? Không phải đã rõ rồi sao? Với một người đàn ông có tinh thần chiến đấu bản lĩnh, tôi luôn giữ lời hứa. Không như tên cặn bã phản bội lại chủ nhân của mình.”
Tôi giễu cợt và xung quanh cũng phát ra tiếng cười.
Rồi một nhóm tám người xuất hiện.
Người lãnh đạo là sĩ quan thứ 20 của Thợ săn đói khát, Grodel.
Dưới mái tóc đỏ, anh ta có vết sẹo lớn kéo dài từ trán xuống đến giữa mắt.
“Ngài Tolman, vòng phép đã triển khai xong rồi! Sẽ có tác dụng sớm thôi.”
“Ooh Grovel, làm tốt lắm!”
Sự chuẩn bị cho kế hoạch đã hoàn thiện.
Tôi có thể tấn công vào bất kỳ lúc nào.
“Tuy nhiên chúng tôi bị phát hiện và phải bịt miệng ba tên. Xác của chúng có lẽ đã được tìm thấy và sẽ cảnh giác cao độ.”
“Thôi kệ, không sao. Ta không muốn thay đổi phương án chiến đấu nữa. Chờ xem hiệu ứng sẽ diễn ra thế nào, nhưng… Sáng mai, trước khi mặt trời mọc, chúng ta sẽ tiến quân. Thanh kiếm yêu quý của ta đang thèm khát gϊếŧ những tên mọi rợ.”
“Hura! Ngài Tolman muôn năm! Gϊếŧ sạch chúng đi!”
Khư khư, cuối cùng tôi cũng được gϊếŧ người lần đầu trong thời gian dài.
Hãy tập hợp mọi người lại để điều chỉnh kế hoạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.