Tôi đâm vào khu hội trường xuyên qua lỗ hổng lũ Abyss tạo ra. Trần nhà sập xuống đổ lên đầu tôi vô số. Bên trong có hơn mười con Abyss tụ lại với nhau. Chúng đang bon chen trên một tấm sàn kim loại. Đó chính là lối vào nơi trú ẩn. Tôi đoán chúng đã phát hiện có người đi vào đó. Để miêu tả đơn giản thì không khác gì cảnh địa ngục. Chúng liên tục dùng răng đào xới xuống đất. Sàn nhà dần xuất hiện lỗ trống. Tôi nhớ lũ này còn chui ra khỏi mặt đất khi nãy. Ít nhiều chúng có khả năng đào hố. Cứ thế này sẽ xâm nhập vào hầm trú ẩn được mất? Chẳng còn nhiều thời gian. Không chỉ phần đầu mà nửa thân trước của tôi cũng lấn vào hội trường. Cả cô bạn cũng vậy. Toàn bộ khu vực rung lắc dữ dội. “GaaaaaaaaAH!” Trông thấy hàng đống Abyss, cô ấy hét lên. Tôi cũng muốn hoảng lắm luôn nè, nhưng ráng nhịn. Có ba con quay lại tấn công. “VeeEeEheeEeeh!” Chúng mở to miệng. Bên trong tuôn ra những chất nhầy kéo thành sợi, mùi khủng bố lỗ mũi. “GuuoOOOOOOOhh!” Tɦασ mẹ! Tɦασ mẹ! Vầy là quá lắm rồi! “Guuoh!” Tôi chui toàn bộ cơ thể vào trong xông thẳng. Dùng cả hai chân trước xé xác chúng ra. Thay vì đối phó bằng những đòn chí tử, tôi muốn hạn chế khả năng di chuyển của chúng. Con đầu tiên nát tươm khi định phóng tới đầu tôi. Tim ngừng đập lúc tôi nhai nó dưới hàm răng. Dòng nước nhão nhoẹt, đặc sệt, dinh dính, âm ấm chảy vào miệng. (Trans: cái này hơi quen, chắc trong bộ hen- mà thôi…) Chân nó vẫn động đậy. Cảm giác nôn nao trào lên cổ họng. “Veh, Veheh! Vehveh!” Tôi ho sặc sụa làm những mảnh thịt văng khỏi miệng. Đừng nghĩ tới. Đừng nghĩ tới mấy thứ kinh dị. Không cảm thấy gì cả… khô… “Guuo…oo….” Tôi muố-... nô...n… Ngay bên cạnh, cô bạn hạ chúng bằng cách húc đầu… Đáng lẽ tôi cũng nên dùng cách này chứ. Ơ, chúng bật dậy rồi biến đi đâu rồi…? “Gaaah!” Cô bạn thúc vào mặt tôi. Chuyện xảy ra bất thình lình, cô ấy dồn sức rất mạnh vào cú đó. Làm tôi hoa cả mắt. “Guooh!” Ow, tưởng quai hàm của mình vỡ luôn rồi. Tôi gập cổ đụng đầu lên trần nhà một cái ầm.
Ngay sau đó có một con Abyss rơi xuống sát đầu. Nó đã bám lên đó. Cú hất đầu của cô ấy là để đánh nó ra. Dù được cứu nhưng choáng váng không khác gì lần đầu bị anh hùng tẩn. Tôi hiểu cảm giác của cô ấy rồi. Nhân tiện tôi dùng hết sức nặng cơ thể đạp bẹp con Abyss bên dưới luôn. Dù chẳng hề thích tý nào, dĩ nhiên rồi, nhưng để nó sống càng tệ hơn. Tôi chắc rằng nó phải chết. “Veah!” Một vét lõm trên sàn, con Abyss chỉ la lên được một tiếng chóe. 【Đã nhận được 144 điểm kinh nghiệm】 【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 144 điểm kinh nghiệm】 Chân của tôi trở nên dơ bẩn. Lại còn chút cảm giác châm chích. Quả thật chất dịch của bọn chúng có tác dụng gây tê... Tôi không muốn nghĩ thêm nữa. Buồn đi tắm lắm rồi nè. “Veeeh!” “Veeeeh!” “VeaAaAaEeE!” Những con khác xông lên. Hết thèm giải quyết lũ này nữa! Tôi rút lui và khiến hội trường đổ sập hoàn toàn. Tường và trụ cột rơi ra thổi bụi bay mù mịt. “Veeeeh!” Một con Abyss cố luồn lách theo lỗ hổng tôi chui ra nhưng bị đống mảnh vụn đè trúng. Cả một khu vực chỉ còn là mớ vụn vặt. 【Đã nhận được 684 điểm kinh nghiệm】 【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 684 điểm kinh nghiệm】 【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 68 lên 69】 ...Tuyệt, có vẻ phần sàn nhà không chịu tổn thất gì. Đáng lẽ đã tốt hơn khi tôi phá hủy nơi này lúc chúng đang tụ tập. Để không phải khổ sở nhiều như vậy. Nhưng dựa trên số điểm nhận được thì chỉ có bốn con chết… Nói cách khác là cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn. Tôi chuẩn bị tâm lý, một số con chui ra từ đống đổ nát. Chúng cũng đã bị thương rồi nên xử lý rất dễ. Chết mày nè. “Veeeh!” Nữa đây! “VeeeEeh!” Tới luôn! “VeeeEeeh!” Tôi tàn sát từng con một bằng 〖Phong trảm〗. Trong chốc lát đã có thêm bảy xác con Abyss. Cấp độ của tôi lên 70 sau khi gϊếŧ con thứ ba. Thêm con cuối bế mạc. 【Đã nhận được 186 điểm kinh nghiệm】 【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 186 điểm kinh nghiệm】 【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 70 lên 71】 Dù là đối thủ dùng để lên cấp ngon nhưng nhằn vãi ra. Có cho tôi cũng không muốn.
Thế này là đã quá đủ trong suốt cuộc đời rồi. Cơ thể tôi tắm đầy chất lỏng của chúng và nó thật sự rất kinh khủng. 【Cấp độ Danh hiệu 〖Diệt trừ thảm họa〗 đã tăng từ 5 lên 6】 【Cấp độ Danh hiệu 〖Người hùng quả cảm〗 đã tăng từ 4 lên 5】 ...Tôi nghĩ lên cấp thế này sau khi hạ hết chúng cũng xứng đáng đấy nhỉ. Vẫn chưa nên để mất đề phòng, nhưng… Tôi phải dọn đống đổ nát để họ thoát ra ngoài. Dùng chân trước bới gạch đá tìm đến cánh cửa hầm trú. Tốt, sàn nhà vẫn không sao. Tôi rất vui, mừng rỡ biết bao. Thật tuyệt khi tôi có thể từ giã cái trò đập côn trùng này lại. Cánh cửa mở ra và Hibi xuất hiện. Có những nấc thang đi xuống bên dưới. Thấy tôi, cô ấy vội đeo mặt nạ lên. Đâu cần phải đến mức đó chứ... Chắc thực hiện đúng theo nghi thức quan trọng lắm. Sau khi lẩm nhẩm mấy câu thần chú quen thuộc, cô ấy hỏi tôi. 「Ngài Long thần, lũ Abyss đã…?」 Tôi đã hốt xác gần hai mươi tên rồi. Không còn lại gì cả… Nghĩ vậy thôi chứ chưa chắc. Bọn chúng rất giỏi ẩn thân. Theo sau là người trong bộ quân phục trước đó, được dìu đi bởi một thanh niên Lithovar. Tay và chân được quấn trong băng gạc. “Ngài Derek, có vẻ lũ Abyss đã bỏ đi rồi.” “...” Nghe vậy anh ta thở phào rồi ngồi xuống nấc thang. Lúc bị mang tới đây còn dzẫy đùng đùng nhưng giờ đã bình tĩnh lại rồi. Xem ra Derek là tên của anh ấy. Khi vẫn còn ngộ nhận họ là một bộ tộc man rợ hẳn sẽ rất khó để bắt chuyện với anh ta, nhưng ít ra họ đã biết tên. Anh ấy chăm chú hình thể đồ sộ của tôi rồi đứng dậy. Và buông khỏi cánh tay người đang giúp đỡ mình mà hướng về khu rừng. “Ngài định đi thật sao? Với thương tích thế này sẽ lại bị Abyss tấn công mất.” Derek vẫn bước đi mà không thèm chú ý lời cân nhắc. Nhưng được một lúc thì anh ấy loạng choạng muốn ngã nhào. Cởi bỏ mặt nạ, Hibi chạy đến bên cạnh. “Hay là cứ tạm nghỉ nửa ngày ở đây cái đã? Ngài còn bị mất vũ khí nữa mà? Không thể nào ra khỏi cánh rừng này được đâu.” “...” “Nếu ngài muốn tìm đồng đội, chúng tôi có thể giúp đỡ. Trong thời điểm lũ Abyss đang hoạt động chúng tôi chưa thể mở rộng cuộc tìm kiếm được…” “...Họ an toàn mà.” Derek cứ liên tục thì thầm những câu nói. Cuối cùng anh ta cũng chịu mở miệng. “Tôi hiểu. Thế thật yên lòng…” “Họ để tôi lại mà bỏ chạy. Thậm chí còn không cố gắng chống trả… Vì chỉ là người mới nên dù không có tôi, họ cũng chẳng ảnh hưởng gì…” Anh ấy buồn bã tâm sự với gương mặt cúi gầm. Ồ, thê thảm hơn tôi tưởng tượng… Bờ vai rung rung. Anh ta khóc ư? Hibi nhẹ nhàng vỗ về an ủi. Ờ- Ừm, tôi nên để lại cho họ giải quyết. Bản thân tiếp tục tuần tra đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]