Chương trước
Chương sau
Sau khi chắc chắn con kiến đã trở lại tổ an toàn, tôi quay về để đoàn tụ với thỏ banh và Adofu.
Sau khi gặp lại, tôi để ý thấy một dòng nước hơi xanh chảy ra từ mép của thỏ banh.
Lại một lần nữa, tôi đoán nó đã đập nhừ tử rồi xơi một con quái nào đấy.
Thế mà HP của nó không bị giảm, kể cũng lạ ghê.
Sau đó chúng tôi đi lang thang khu vực quanh hang kiến, cuối cùng tạm trú dưới một cây xương rồng lớn.
Cũng đã trễ lắm rồi.
Tôi sẽ dựng trại ở đây, để cơ thể thư giãn khi vẫn quan sát về phía tổ kiến.
Từ đây tôi có thể nhìn tổng thể khu vực nếu bay qua bên trên.
Tùy thuộc vào kế hoạch mồi độc có thành công hay chăng nữa, động thái tiếp theo của tôi có thể bị ảnh hưởng khác hoàn toàn.
Nếu không thể lên cấp thông qua lũ kiến, việc đối đầu với tên anh hùng là chuyện chắc chắn không thể nào.
Điều đó mà thật sự xảy ra sẽ rất tiếc cho Adofu.
Chúng ta không còn cách nào khác ngoài việc đổi sang kế hoạch nhanh chóng giải cứu Nina và tức thời rời khỏi đó.
Và như thế tôi không có bất kỳ khả năng nào để giúp đỡ người thân của Adofu.
Tuy vậy, muốn lên cấp thông qua lũ kiến đồng nghĩa phải tàn sát hết bọn chúng.
Cảnh tượng con kiến ấy hạ đầu trước tôi cứ ám ảnh mãi trong tâm trí.
Tôi lắc người, vứt bỏ hình ảnh ấy ra khỏi đầu.
Đây là điều tôi nhất quyết phải làm.
Hoàn toàn không thay đổi.
Tôi vỗ cả hai tay lên mặt để khích lệ tinh thần.
Bộ móng cào lên mặt và nó hơi đau một chút.
Thỏ banh nhìn tôi với ánh mắt đầy tâm tư.
Thông cảm nhé các bạn kiến.
Đừng vì trách ta mà giữ lòng thù ghét.
Cho dù chỉ mỗi mình ta hiểu, ta cũng mong gửi lời xin lỗi.
Tôi tạm thời bay lên để khảo sát khu vực.
Có mười lăm con kiến chui ra khỏi hang và xếp thành ba nhóm năm con.
Mỗi nhóm chia ra đi theo hàng của chúng.
Tôi còn thấy thêm vài nhóm bước ra và làm điều tương tự.
Rõ rằng khả năng điều phối của loài kiến rất kỹ cương, tôi đã biết rồi.
Tôi không nghĩ ra lý do gì chúng lại hành động theo nhóm năm con cả, nhất là giữa hoang mạc này.
Ngoài con rết khổng lồ ra, tôi chưa từng thấy con quái thú hạng B nào khác.
Chỉ với hạng C, năm con là đủ giải quyết bất kỳ nhóm nào trong chúng.
Từng quá rõ trong trường hợp con bọ cạp vừa rồi.
Ngược lại đối với con rết thì chỉ có năm đến mười con kiến lại không đủ.
Chúng chẳng thể nào thoát khỏi sự truy sát hay xuyên thủng qua lớp vỏ giáp của con rết được cả.
Đến tôi còn phải lợi dụng 〖Tia nhiệt〗 để cắt phăng cơ thể dài ngoằng cứng cáp của nó ra làm hai mà.
Đối với đàn kiến xem như vô phương.
Nếu bạn ở bên ngoài và bắt gặp phải một con rết khổng lồ, nó mà nhắm tới bạn là coi như chết chắc.
Chẳng lẽ vì thế mà lũ kiến còn tồn tại?
Có thể khi đối đầu với những quái thú cấp độ cỡ như con rết thì thiệt hại chỉ có năm con bot sẽ ít ảnh hưởng tới đoàn thể hơn nhỉ?
Hơi chút nhẫn tâm khi nghĩ về điều đó.
Thế chúng hành động theo bản năng hay có người đứng đầu vậy…?

Nếu theo vế đầu sẽ không chính xác vì cách phối hợp bầy đàn giữa chúng.
Mặc khác, đây là vấn đề khi lũ kiến có người chỉ huy.
Lỡ như tôi không may, chúng có thể nhận lệnh không được thu thập những viên thịt đã đặt sẵn…
Bởi tôi cũng chưa nói chắc được trước hoạt cảnh mà chúng đang thể hiện ngay lúc này.
Thế là sao đây?
Tôi tiếp tục quan sát xung quanh tổ và thấy rất nhiều thứ chúng mang về.
Một con quái khá to như bọ ngựa, một cây xương rồng.
Tôi chưa từng thấy con bọ ngựa như thế.
Có vẻ mùi vị cũng chẳng ngon lành gì, sẽ được bao nhiêu điểm kinh nghiệm nhỉ?
Xem ra xương rồng là nguồn nước quý giá trong vùng hoang mạc này, chúng mang về rất nhiều.
Có ba con kiến vác lần lượt ba cái đầu của con lạc đà.
Chẳng phải quen quá đó sao?
Thế thì phần cơ thể đâu?
Tôi làm thế nào mà xem nổi chứ, kiểu như, phim kinh dị.
Hẳn là một cái chết đầy đau đớn với con lạc đà?
Mỗi cái đầu gắn liền chung với một cơ thể.
Giống loài này quả là hàng hot nhất thế kỷ nhỉ.
Còn có một con sên khổng lồ thở thoi thóp.
Vì đàn kiến quá mạnh, nó vặn vẹo điên cuồng.
Sao chúng không gϊếŧ luôn cho rồi?
Mà dù sao nó cũng sẽ sớm chết thôi.
Sinh vật tội nghiệp.
Theo sau đó là nhóm kiến đang mang về một số loại thực vật.
Đó là những loài cây mọc trong đầm lầy.
Có bốn con kiến nâng con sên khổng lồ và ba con kiến mang theo loại cây ấy.
Hai nhóm này đi chung sao?
Thế thì còn phải ba con kiến nữa, tôi không thấy chúng đâu.
Tôi không thể tưởng tượng nổi giả thuyết chúng bị gϊếŧ bởi con sên đó.
Nhưng cũng không loại trừ mọi khả năng được.
Đặc biệt là khi lũ kiến còn bắt sống được thứ này về…
Mà tôi phải suy nghĩ chi cho thêm mệt.
Tuy nhiên, trở lại khung cảnh mà tôi đang quan sát.
Đúng như dự đoán, số lượng kiến đã vượt qua hàng trăm… gần như là đến hai trăm con ư?
Bởi cái cái tổ nằm dưới mặt đất, tôi không biết quy mô của quần thể này bao nhiêu.
Tôi cũng chẳng biết có thứ gì điều hành bên trong không.
Trong khi đang cân nhắc tình hình, ánh dương bắt đầu lấp ló ở đường chân trời.
Buổi đêm kết thúc rồi ư?
Đã hai ngày trôi qua kể từ khi tôi bị tên anh hùng tấn công, nay mai sẽ là ngày quyết định đưa ra kế hoạch.
Tôi muốn cố gắng tiến hóa ngay trong hôm nay.
Làm ơn nhanh lên đi!
Tới khi nào thì mới có con kiến thứ hai xuất hiện mang về một viên thịt rết nữa chứ?

Con kiến kia đã vác tận về tổ rồi mà…
Lẽ nào mấy viên mồi không hấp dẫn với phần lớn những con kiến khác.
Có thể sau khi báo cáo về sự xuất hiện của những viên thịt, con kiến ấy không nhận được sự tin tưởng do việc trở về đơn độc.
Có khi nó còn bị ép phải ăn thử rồi tử ẹo luôn không chừng.
Tôi đã gặp rất nhiều rắc rồi khi cố dẫn dụ con đầu tiên.
Đáng lẽ tôi nên mang cho nó viên không có độc mới đúng chứ nhỉ?
Chỉ tại do tôi quá tự tin về cách diệt kiến dân gian thời tiền kiếp.
Tôi đã không bỏ được định kiến xem thường bọn chúng.
Thế này có lẽ sẽ giúp tôi rút kinh nghiệm hơn.
Nghĩ về điều mà tôi thất bại, trái tim bắt đầu rạo rực lên.
Sau khi hạ cánh xuống đất, tôi thấy thật buồn não.
Bọn chúng tuy chỉ là lũ kiến, nhưng lại có chỉ số thông minh vượt bậc.
Chúng biết cách lấy số lượng áp đảo, và cả biểu cảm tỏ lòng biết ơn của con kiến kia dành cho tôi nữa.
Sự khôn ngoan ấy không chỉ là loài côn trùng.
Một loài kiến từng trải qua nhiều thử thách khó khăn, thế đấy.
“Pefuu…”
Thỏ banh nhìn tôi lo lắng thay.
“Guoo…”
Không hay rồi thỏ banh thân mến ạ.
Ta đã làm hết mọi cách.
Giờ phải thế nào đây?
Adofu đã đồng hành cùng tôi với hy vọng giúp được người thân cho ông ấy, tôi thấy thật hổ thẹn.
Tôi nên giải thích như thế nào?
Thỏ banh dùng tai vuốt lên đuôi của tôi.
An ủi cho tao phải không?
...Đúng thế, chưa đâu, vẫn còn quá sớm để tôi từ bỏ.
May thay, nhờ việc quan sát lũ kiến suốt cả đêm, tôi đã nắm bắt ít nhiều về hang ổ của chúng.
Tôi sẽ cần tới sự hỗ trợ của Adofu và thỏ banh hơn trong lần này và nhờ họ trông chừng tổ kiến.
Còn tôi sẽ để ý bao nhiêu con rời khỏi tổ và hướng bọn chúng di chuyển.
Thi thoảng sẽ trở lại để thông báo tình hình vị trí lũ kiến mà tôi nắm được.
Tôi sẽ dùng những thông tin đó để dự đoán thời điểm mức độ nguy hiểm thấp nhất và tiếp tục kế hoạch diệt trừ.
Nếu mọi việc diễn biến tốt, tôi có thể săn được hơn hai mươi con kiến trong ngày.
Sao đó tiến hóa sẽ mở ra thêm nhiều lợi thế cho tôi.
Được rồi, quyết định như vậy đi, cứ thế mà l…
Ơ kìa, có hàng dài màu đỏ trên hoang mạc.
Umm, đó…?
Oh, là lũ kiến mà?
Sao chúng lại tập hợp đến số lượng lớn như thế chứ?
Cho tới giờ chúng chỉ đi theo nhóm năm con thôi mà…
Quan sát kỹ hơn tôi đã nhận ra.
Hàng ngũ xếp dài đó đang tiến về vị trí những viên mồi.
Mỗi con hẳn là có nhiệm vụ vác mỗi viên thịt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.