Chương trước
Chương sau
Dõi theo con kiến đang mang viên thịt rết trở về tổ.
Tôi lén bám theo nó.
Lúc này tôi cần phải xem tình hình liệu con kiến có quay lại an toàn hay không.
Dù rằng bản thân mỗi cá thể khá mạnh, riêng con này đã bị yếu đi đáng kể.
Nếu lỡ như nó bị quái thú khác tấn công và gϊếŧ chết giữa cuộc hành trình, xem như mọi việc làm trước đó coi như công cóc.
Cái vụ này sẽ hơi ngộ, nhưng đích thân tôi phải hộ tống nó về đến tận cửa.
Tuy vậy chứ, nhìn nó vác viên thịt mà trông vất vả quá thế, làm tôi cảm thấy không mấy an tâm.
Con kiến đó có lẽ đang nổ lực hết mình vì lợi ích cho cả quần thể…
Phát hiện ra hàng đống thịt rết quả là một thành tích đáng nể vực dậy tinh thần của nó.
Tôi lắc đầu vứt bỏ mấy suy nghĩ ấy đi.
Vô nghĩa lắm, đéo quan tâm.
Viên thịt chắc chắn sẽ được mang về tổ nếu tôi cứ việc bám theo.
Kế hoạch mà thất bại thì tôi không tài nào đối đầu nổi với tên anh hùng kia đâu.
Nếu tôi muốn lên cấp thật nhanh và hiệu quả trong hoang mạc này, không có bất kỳ cách nào khác ngoài cày xới cái hang kiến đó cả.
Rết khổng lồ đã xong rồi, còn đi săn mấy con quái kiểu Sên khổng lồ thì tốn công sức.
Có một điều đáng sợ cần phải nói, chứ mỗi con kiến có cùng thứ hạng so với Sên khổng lồ, đây là nguồn điểm kinh nghiệm rất ngon lành.
C-, uhm… Con kiến kia.
Là do tôi hay vì nó di chuyển có chút kỳ lạ vậy?
Vừa nói xong thì con kiến té cái đụi, viên thịt rơi khỏi miệng.
Ái! Ngươi có sao không đấy?
Chân? Có khi nào nó si cà que rồi không?
Nó vội đứng dậy và nhặt lại viên thịt.
Tuy đã bình tĩnh lại, tôi không thể hết khỏi sự lo ngại.
Tình trạng hiện giờ của nó ra sao nhỉ?
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Kiến quỷ đỏ (Red Ogre Ant)
Trạng thái: Chảy máu
Cấp độ: 24/55
HP: 33/226
MP: 69/69
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
...Dĩ nhiên, HP của nó đã giảm đi nặng nề.
Ngay cả vậy, dù nó không bị quái thú khác tấn công thì cũng có thể chết trên đường về.
Tôi ngay lập tức tiếp cận đến nó.
Con kiến buông khỏi viên thịt và mở to cặp hàm đe dọa tôi.
“Kucha! Kuchaa!”
Nó chửi tôi như thể còn thù hằn vụ kéo lê nó bên dưới vừa rồi.
“Guo!”
Tôi dùng 〖Hồi sức〗, phục hồi HP cho nó.
Đây, lại lần nữa.
Thêm một phát.

Luồng sáng bao phủ quanh con kiến.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Kiến quỷ đỏ (Red Ogre Ant)
Trạng thái: Bình thường
Lv: 24/55
HP: 95/226
MP: 69/69
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Xong, thế là ổn.
Tuy vậy năng lực chữa trị vẫn yếu xìu.
Sức mạnh ma thuật của tôi rồi sẽ phát triển hơn, đúng chứ?
...Nghĩ lại có khi nào Danh hiệu 〖Con đường tà ác〗 kiềm chế năng lực phục hồi không ta?
Tôi không biết liệu chủng loài mình đang mang có phải là vấn đề không nữa?
Con kiến nhìn tôi bằng thái độ kinh ngạc.
Tôi dùng 〖Lăn〗 rồi lại lẩn đi giữ khoảng cách giữa cả hai.
Có khả năng nó sẽ vứt bỏ viên thịt nếu cảm thấy cần phải cảnh giác.
Bởi theo con kiến, tự dưng lại có một thằng khùng nhảy ra giúp phục hồi bằng ma lực rồi chạy biến đi với tốc độ bàn thờ.
Mà trước đó, còn bị chính thằng này tấn công lúc đang vác con bọ cạp, rồi bị kéo lê và vứt ở chỗ một nùi đồ ăn.
Từ góc nhìn của nó, bộ tôi không phải là đối tượng đáng nghi sao?
Dựa vào trí tuệ của con kiến, có thể hoặc là nó không đủ khả năng hiểu được động cơ của người khác.
Thế nhưng, hành động quan tâm của nó hệt như bản tính của loài côn trùng và một lần nữa ngậm viên thịt như đéo có chuyện gì xảy ra.
Giỏi, cuối cùng vẫn chỉ là một con kiến thôi mà.
Tôi đoán nó không thể nào bỏ được tập tính.
Nếu là bầy khỉ hay thằn lằn đen là tôi bị bắt quả tang ngay tại trận rồi.
Trong quá trình đi theo rình rập, 〖Cảm quan〗 chỉ điểm cho tôi một thứ gì đó đang ẩn nấp gần đây.
Nó nằm bên dưới mặt đất ngay phía trước đường đi của con kiến.
Hơn thế nữa, rõ ràng sinh vật ấy đã để mắt tới con kiến.
Con kiến mỗi lúc càng tiến tới gần phạm vi lẩn trốn của nó, tôi lại càng cảm thấy sức mạnh ma thuật dữ dội phát ra từ thứ đó.
Nó rõ ràng sắp làm gì đấy rồi.
Con kiến hoàn toàn không hay biết.
Với tôi chính là đảm bảo sự an toàn giúp nó cho tới tận khi mang viên thịt trở về.
Tôi định cắt đầu để thay đổi hướng đi của con kiến, nhưng quãng đường đã quá xa để tôi kịp ra tay.
Hiện tại, tôi cần phải đối diện được với chuyện sắp xảy ra.
Tôi nhanh chóng thu gọn khoảng cách với mình và con kiến.
“-!?”
Tôi đuổi theo bằng mọi sức lực có thể, nhưng con kiến nghĩ rằng bị săn bắt nên chạy nhanh hơn.
Ế nè!
Đừng đi theo lối đó!
Ta đang cố bảo vệ cho ngươi mà! (Trans: WHY ARE YOU RUNNING?!)
Tuy hành động của ta có thâm hiểm đi nữa!
Trong thời điểm con kiến vừa lọt vào tầm ảnh hưởng bí ẩn, mặt đất dưới chân nó lở xuống.
Cái hố nhanh chóng mở rộng cho tới khi nó lớn gấp ba lần tôi.

Con kiến lật nhào và trôi xuống theo sườn hố.
Ở trung tâm xuất hiện một con côn trùng to lớn.
Có kích thước lớn hơn con kiến nhưng vẫn nhỏ hơn tôi.
Gần ba mét luôn sao?
Nó có màu cát tương tự con rết khổng lồ với cặp hàm đồ sộ.
Một bộ lông tua tủa như tóc bao phủ toàn bộ cơ thể cùng hai hạt mắt đen.
Kiểu loại bẫy này lẫn hình dáng con quái ấy…
Một con kiến sư tử!
Nó vươn đầu ra và nhe cặp hàm dài chờ đợi con kiến trôi xuống.
Con kiến cố gắng bò lên nhưng vì con dốc quá gắt.
Bất ổn rồi.
Nó không tự ứng phó được, việc chìm xuống dưới chỉ là chuyện thời gian nữa thôi.
Tôi lao liền vào hố, tóm lấy lưng con kiến và tung cánh.
Con kiến sư tử chui hẳn người ra khỏi cát và đe dọa lấy tôi.
Tôi đá nó một phát rõ mạnh để tạo lực đẩy bay khỏi hố.
Gah, bàn chân tôi đau nhói vãi nồi.
Vấn đề nhỏ nhặt thế này sẽ được chữa lành nhờ 〖Phục hồi HP tự động〗, nhưng tôi sẽ tranh thủ dùng 〖Hồi sức〗 để luyện cấp.
Cơn đau nhanh chóng dịu lại.
Tôi bay đi ở tầm thấp và thoát khỏi con kiến sư tử.
Sau đó hạ cánh và đặt con kiến xuống đất.
Phù, kết quả diễn ra suôn sẻ.
Ngẩng đầu lên nhìn, tôi có thể thấy hang kiến ở phía xa.
Xem ra chúng ta không cần vệ sĩ nữa nhé.
Tôi vừa buông tay ra con kiến đã dzọt biến đi lẹ.
【Cấp độ Danh hiệu 〖Anh hùng bé nhỏ〗 đã tăng từ 5 lên 6】
Thế mà cũng lên cấp được á?
Quái lạ?
Liệu tôi đã gây đủ ảnh hưởng vào quá trình sàng lọc chưa nhỉ?
Một dự báo tốt đẹp cho con đường tiến hóa của tôi.
Từ giờ trở đi tôi sẽ dùng mọi nổ lực của mình để giúp bọn quái thú.
Con kiến dừng lại nửa đường và quay lại nhìn tôi.
Ừ? Sao nào? Không lẽ…
Đừng bảo là mày định nhả bỏ viên thịt rết nhá…?
“...Kucha”
Con kiến kêu lên và cúi nhẹ đầu.
Một lần nữa nó lại quay đi và hướng thẳng về tổ.
Ôi trời, sao mà tôi thấy bản thân tội lỗi ghê gớm…
Ta xin lỗi, Thần ngôn, ngươi có thể hạ bậc Danh hiệu vừa rồi được không?
Ta nghĩ mình không xứng đáng.
【Cấp độ Danh hiệu 〖Dối trá〗 đã tăng từ 2 lên 3】
Éc đéo có phải đâu nhá.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.