Tôi đi thám thính xung quanh tổ kiến xem có con nào không.
Như thường lệ, tôi để Adofu và thỏ banh chờ ở một khoảng cách an toàn.
Kế hoạch vẫn chưa bắt đầu cho đến khi chúng tôi mang những viên mồi ra đặt trước tổ kiến.
Nhưng vấn đề không chỉ đơn giản là lấy tay rồi để chúng ngay trước mũi như thế.
Bọn kiến rất đề cao cảnh giác, chẳng thể nào tự dưng lại có sẵn miếng ăn cả.
Tôi có thể dụ một con để tha một viên về tổ.
Chắc cầu trời thì nó mới chịu chạy theo tôi, cho nên ý tưởng đó không thực tế.
Nói thật chứ có khả năng cao bọn chúng sẽ nôn ói ra giống bầy linh cẩu trước đó rồi vứt bỏ đống thịt này luôn.
Hơn nữa khả năng để chúng bị trúng độc càng khó hơn.
Nếu tôi là một con kiến, tôi chẳng dại gì đi mang một thứ dị tởm như vậy trình diện trước mặt kiến chúa.
Đó sẽ được xem như vi phạm lễ nghi và bị chặt đầu như chơi.
Cả cái tổ sẽ đầy mùi thịt rết.
Trở lại thế giới tiền kiếp, tôi từng thấy đàn kiến lôi về một con châu chấu vài lần.
Tuy tôi có thể ăn trùng hắc ám, nhưng châu chấu thì đéo ưng nổi.
Tôi nghĩ dù mỗi con kiến có vác mỗi viên mồi đi chăng nữa cũng chỉ gây được ít thiệt hại trong tổ chức.
Đó là nếu như kế hoạch đó thật sự thành công.
Tới lúc này rồi tôi cũng không thể bỏ mấy viên thịt rết được.
Đã quá trễ để quay lại.
Con rết vô cùng mạnh mẽ.
Ngay cả cái chết của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-qua-trung-rong-huong-ve-muc-tieu-tro-thanh-ke-manh-nhat/916503/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.