Con lạc đà quay lưng lại và bắt đầu chạy.
Có lẽ nó cho rằng mình vẫn có thể thoát được khỏi tay tôi.
Một cách nhanh chóng, tôi lao đến và tặng nó một vết xước dài ngay giữa lưng bằng〖Móng vuốt tê liệt〗
“ “ “ Veeee! ” ” ”
Cả ba cái đầu của nó kêu thất thanh cùng một lúc rồi ngã rạp xuống.
【Cấp độ kỹ năng cơ bản〖Móng vuốt tê liệt〗đã tăng từ 3 lên 4】
Sau khi xác nhận trạng thái〖Tê liệt〗đã được thêm vào, tôi đặt thỏ banh xuống mặt đất.
“Pefu”
Con thỏ lại gần lạc đà ba đầu trong khi kéo lê đôi tai dài trên mặt đất.
Vừa tiếp cận, nó trèo lên cổ con lạc đà và bắt đầu cắn vào đó.
Bởi cơ thể con lạc đà lớn hơn thỏ banh rất nhiều nên có lẽ sẽ chẳng gây được bao nhiêu sát thương, nhưng chỉ cần 1 điểm thôi cũng đủ rồi.
Tiếng rít của con lạc đà vang vọng khắp khu vực xung quanh.
Hờ, cảnh tượng trông kinh dị quá.
Bình thường con thỏ đâu có “nguy hiểm” như thế này đâu, có lẽ tại cách giáo dục của tôi hơi tệ.
Do tôi cưỡng ép nó chiến đấu nhiều quá, hay là do tôi đã khiến nó nhớ mùi vị của thịt nhỉ?
Tôi nhớ nó đâu có cái danh hiệu kỳ quặc nào đâu?
Trạng thái của con lạc đà đã bắt đầu chuyển từ〖Nguyền rủa · Tê liệt〗sang〖Nguyền rủa · Tê liệt (nhẹ)〗
Tôi cần phải gϊếŧ nó ngay.
“Ehehh!”
Trong khi tôi đang định tách thỏ banh ra khỏi con lạc đà, một trong những cái đầu của nó bắt đầu ho lên một tiếng kỳ lạ.
Ơ đệt, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-qua-trung-rong-huong-ve-muc-tieu-tro-thanh-ke-manh-nhat/916432/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.