Khi tôi và thằn lằn đen về đến hang động, chúng tôi quyết định làm một giấc sau khi đã ăn chút thịt khô.
Không, thực sự thì tôi đã giả vờ nằm đó và đợi cho đến khi ẻm ngủ say.
Tôi định lẻn ra ngoài một chút, nhưng con thằn lằn đang nằm ở góc hang bỗng bất ngờ lăn ra giữa, khiến tôi phải giữ nguyên tư thế vì sợ rằng em ấy sẽ bị đánh thức.
“Karubokishimechiru …… Karubokishimechiru ……”
Tôi có thể nghe rõ tiếng ngáy của con thằn lằn. (Trans: Tiếng ngáy nghe lạ vồn)
Tôi đứng im trong khi cố không phát ra âm thanh.
Đúng vậy, tôi muốn giấu em ấy về kỹ năng〖Hóa nhân thuật〗. Tôi có nên cảm thấy tội lỗi về việc này không? Chắc chắn không.
Dĩ nhiên tôi không muốn con thằn lằn lao vào cắn tôi khi thấy một gã con người ất ơ chẳng biết từ đâu xuất hiện. Để tránh những tình huống rắc rối tương tự phát sinh thì thế này là tốt nhất.
“Karubokishimechiru ……”
Khi tôi nhẹ nhàng nhấc chân lên, con thằn lằn duỗi hai chi trước ra.
Dù chỉ là hành động vô thức của ẻm lúc ngủ, tim tôi vẫn cảm thấy hồi hộp không yên, cứ như ẻm đang thực sự theo dõi tôi vậy.
Tôi tự hỏi liệu em ấy có thể thích ứng với những người dân trong làng?
Tôi biết điều này rất vô lý, nhưng biết đâu…
Không, ngay cả khi con thằn lằn không cảm thấy gì, khả năng cao là dân làng cũng sẽ hoảng sợ khi thấy em ấy.
“…………”
Nghĩ lại thì, từ khi có thằn lằn đen ở bên, tôi đoán mình không cần phải cố gắng hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-qua-trung-rong-huong-ve-muc-tieu-tro-thanh-ke-manh-nhat/916376/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.