Chương trước
Chương sau
Tôi đang đi một mình trong khu rừng.
Tôi cũng thường hay vào rừng để hái nấm và lá thuốc, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đi xa đến vậy.
Tôi nghĩ Marielle sẽ rất tức giận nếu bà ấy biết được việc này.
Mặc dầu vậy, tôi vẫn phải đi.
Đáng lẽ tôi nên đồng hành với một ai đó, nhưng Douz-san đang bị mất tích và Granz đã bị gϊếŧ.
Người ta cũng đồn rằng có một con rồng lớn bị thương chạy vào trong khu rừng, vì thế không còn ai muốn vào rừng nữa.
Tôi biết việc đó rất nguy hiểm, thậm chí ngay bản thân tôi cũng không có đủ dũng cảm.
Bên cạnh đó, nếu tôi tìm kiếm sự giúp đỡ, Marielle sẽ hỏi mọi người trong làng và lúc ấy tôi sẽ bị phát hiện.
Vậy nên, cuối cùng tôi vẫn phải tự mình đi vào khu rừng.
Theo lệ làng, từ lâu đã có một luật cấm mọi người tiến sâu vào khu rừng, bởi vệ thần đang cư ngụ ở đó.
Đã có nhiều mạo hiểm giả bỏ qua lời cảnh báo với kết cục là những bộ xương khô được tìm thấy.
Marielle từng là một mạo hiểm giả rất giỏi, nhưng bà không đặt cược sự sống của mình vào đó.
Nhắc đến Marielle, bà là một người rất được dân làng tôn trọng, mặc dầu bà có ngoại hình dễ thương như một đứa trẻ.
Ấy cũng là vì tuổi thọ của bà rất dài.
Tôi chú ý mặt đất phía trước, cảnh giác ở phía sau và thận trọng trên mỗi bước chân của mình.
Được rồi.
Tôi có thể dùng phép thuật để xua đuổi một vài loại quái vật.
Khi tôi cảm thấy sợ hãi và tiếp tục bước tới, có tiếng động lạ phát ra từ bụi cây ở đằng sau.
Tôi vội vã quay đầu lại.
Đó là con sâu bướm khổng lồ, một con Dark worm, với kích cỡ gần bằng tôi.
Trong khi uốn éo cơ thể nó, con sâu tiến lại gần tôi.
Tôi đã khá giật mình, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bớt căng thẳng.
Nếu chỉ là một con Dark worm, kể cả tôi vẫn có thể xử lý tốt.
“Ma pháp hệ lửa,〖Hỏa cầu〗!”
Ngọn lửa tỏa ra từ cây gậy phóng về phía con sâu.
Con sâu hốt hoảng rút lui rồi chạy mất.
“Phù…”
Khi không thấy bóng dáng của con sâu nữa, tôi thở dài nhẹ nhõm.
Như Marielle đã từng nói, Dark worm chỉ là một con quái vật hạng F.
Những con quái vật hạng F với mức độ đe dọa thấp, ai cũng có thể giải quyết được chúng sau một khóa huấn luyện cơ bản.
Nếu chỉ có thế này, cuộc sống của chúng tôi đã chẳng có gì khó khăn.
Đối với hạng E, nó giống như những con chó lớn và hung dữ.
Tôi không có cách nào khác ngoài việc chạy trốn, nhưng nếu là Douz-san thì anh ta sẽ xử lý được.
Tuy nhiên, những con quái vật hạng D là mối đe dọa lớn đối với cả một cộng đồng.
Người ta nói rằng một mạo hiểm giả cấp trung bình có thể sánh ngang với một con quái hạng D.
Cần đến ba mạo hiểm giả như vậy nếu chúng có cấp độ cao nhất trong thứ hạng của mình (tức D+)
Đối với hạng C, bốn mạo hiểm giả cấp cao là cần thiết để lập nên phương án đối phó với chúng.
Nếu một con như vậy xuất hiện gần những thành phố lớn, người dân sẽ phải gửi đơn xin một đoàn thuần hóa đến để xử lý.
Vì vậy, nếu chỉ là hạng F thì tôi có thể tự mình giải quyết.
Nếu gặp phải một con hạng D, bạn sẽ phải chạy ngay lập tức để tránh chọc giận nó. Bởi cho dù có dùng lửa để ngăn chặn, bạn sẽ khó lòng sống sót nếu nó đuổi theo.
Và trong khu rừng này, khả năng gặp chúng là rất cao.
Mặc dầu vậy, tôi vẫn phải đi bằng bất cứ giá nào.
Bertz nói rằng ông đã thấy anh ta, người bị mất tích, ở trong khu rừng khi ông ấy đang đi câu.
Dựa theo lời kể của Bertz, lúc câu cá ở hồ nước ngăn cách giữa khu rừng và ngôi làng, ông cảm thấy ai đó đang nhìn mình từ phía khu rừng.
Khi ngẩng đầu lên, ông thấy Douz ở đó.
Dáng vẻ của Douz rất kỳ lạ, anh ta trông như đang lẩm bẩm điều gì đó.
Sau đó anh ta bỗng phá lên cười, cười và cười. Rồi như nhận ra điều gì đó, anh ta chạy vào trong khu rừng với một cẳng chân đang lê lết.
Quần áo của anh ta tả tơi, hai má hốc hác, đôi môi tái nhợt và nước da có một màu sắc hoàn toàn không thuộc về người khỏe mạnh.
Khi chứng kiến điều đó, ông không nghĩ rằng Douz sẽ ổn nếu để anh ta đi vào khu rừng với tình trạng như vậy.
Ông lập tức chạy về ngôi làng… điều này không bình thường chút nào.
Nhưng sau đó, mọi người trong làng đều nghĩ rằng Bertz đang say rượu và ông đã nhìn nhầm. Ông vốn là một người rất thích rượu.
Người ta nói rằng thi thoảng những tinh linh cũng xuất hiện ở khu rừng đó.
Trong lúc say, ông đã thấy chúng và vì quá sợ hãi nên đâm ra ảo giác.
Bertz khẳng định rằng “tôi không uống rượu vào ngày hôm đó”, nhưng không ai tin ông cả.
Có người nói khi ông đi ra hồ để câu cá, họ còn thấy ông đang mang theo chai rượu.
Và thế là họ kết luận “Thật xấu hổ khi phải thừa nhận rằng đây là một sự hiểu lầm chỉ vì say rượu.”
Thực ra, sẽ tốt hơn nếu họ không thừa nhận đó là sự thật.
Bình thường nếu có ai lạc trong rừng mà vẫn còn sống, cả làng sẽ huy động một nhóm những người trẻ tuổi tìm kiếm sớm nhất có thể.
Việc đoàn tìm kiếm phải mạo hiểm mạng sống của chính họ là không thể tránh khỏi, nhưng giúp đỡ, đùm bọc lẫn nhau vốn là phương châm của làng.
Hay nói cách khác, từ bỏ trường hợp của Douz là điều cấm kỵ.
Thật vậy, đã từng có một vụ mất tích trước đây, ngôi làng đã thành công trong việc tìm kiếm và tôi cũng nghe rất nhiều về sự dũng cảm của mọi người.
Nhưng bây giờ, không giống như hồi đó, mọi người sợ khu rừng hơn trước kia.
Thậm chí nhiều người trong làng cũng vốn không ưa gì tính cách của Douz.
Vì những lý do đó, họ không muốn lập một nhóm để tìm kiếm.
Sau khi thu thập những thông tin có thể có được, từ sự xuất hiện bất thường của Douz và lời đồn về con rồng lớn, giờ đây cả làng không còn hiểu được chuyện gì đang diễn ra ở khu rừng nữa.
Nếu cử một nhóm đi, rủi ro sẽ rất lớn.
Chưa kể, Douz có thể đã chết ngay từ đầu, và đấy chỉ là trí tưởng tượng của một người đàn ông nghiện rượu yếu bóng vía.
Đó là lý do vì sao họ không tin điều đó là sự thật.
Dù đúng hay sai, câu chuyện của Bertz – người luôn giắt bên hông một chai rượu Sa-kê – quá đỗi đáng ngờ nếu đó là sự thật.
……………
Tôi không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với Douz, nhưng tôi tin vào những gì mà ông Bertz đã nói.
Và thế là tôi quyết định đi sâu vào khu rừng để tìm kiếm anh ấy.
Nếu hôm đó tôi cố ngăn cản Douz, chuyện này đã không xảy ra.
Nếu tôi cố gắng thuyết phục được Granz, hoặc nếu tôi nói trước việc này cho Marielle biết, chuyến đi chinh phục con rồng đá đó đã không bao giờ xảy ra.
Chỉ có duy nhất một mình tôi làm được điều đó.
Tôi có trách nhiệm phải tìm Douz.
Tôi muốn thuyết phục bản thân rằng Douz không ở quá xa ngôi làng.
Có lẽ anh ta chỉ ở gần đây nên chuyến đi này sẽ nhanh thôi.
Vì vậy nên, mình chỉ cần tiến tới một chút nữa thôi… mình vẫn còn ở gần làng mà…
Mình tự hỏi liệu anh ta có ở quanh đây không?… Dù sao thì vẫn chưa có con quái vật nguy hiểm nào xuất hiện…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.