Kết quả không mấy khả quan, ba đứa vậy mà chỉ xây sát có một chút thôi đã thoát khỏi được trận lở đá.
Đại khái say sát một chút đó là, một người bị gãy tay do đỡ viên gạch lớn, người thì bị đá rơi vào gót chân giờ đang đi cà nhắc, người còn lại thì nhẹ hơn đôi chút chỉ bị một viên cỡ nắm tay rơi vào đầu đổ máu.
Trong đó thì cái tên vớ vét của Chise là bị nặng nhất gãy tay, thật đúng ý của tôi! Lấy đồ của người khác bị gãy tay là đáng lắm!
- Cái quái gì vậy? Cô ta bị điên sao chết tiệt, cái tay của tôi.
- Đau chân quá...mọi người đi chậm chút, chờ tôi với.
Chỉ có tên lấy đồ của Chise và người bị thương ở chân là la làng từ đầu đế giờ, người còn lại chả nói gì, chỉ im thinh mà bước đi theo sau và tự chăm sóc cho mình bằng một miếng vải.
- Cô tính không chữa cho họ sao?
Chise đi được nửa chặng đến kết giới che mắt, Chise từ đầu im lặng lại lên tiếng hỏi và giọng cũng khá lớn.
- Tôi? Tôi làm sao chữa cho họ được?
Tôi nhạt nhẽo nhìn Chise hỏi ngược lại.
- Vả lại, đâu phải do tôi làm? Là đá làm kia mà? Chise cô nghĩ chút đi, đá từ trên vách núi rơi xuống trúng họ, chứ tôi đâu có đánh?
Sau đó, tôi còn bồi thêm một câu mang đầy vẻ không có trách nhiệm.
- ...
Chise trừng lớn mắt nhìn tôi, một vẻ tôi tin cô mới có vấn đề!
Có vẻ như đi ở phía sau, ba người bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-thanh-mot-co-gai-ma-ca-rong/1021505/chuong-35.html