Sống 30 năm trên đời, đây là lần đầu tiên tôi gặp một người kì lạ như vậy. Không chỉ không thấy kinh ngạc với những thứ đắt đỏ của quán trọ, thậm chí còn giống như từng sống ở một nơi tốt hơn. Mặc dù chỉ nghe giọng như một cô bé trạc tuổi 14~15, nhưng lại khiến cho người nói chuyện như tôi đã tưởng rằng cô bé này phải hơn nhiều như vậy. Mới đầu tôi đã dựa theo cách ăn nói và phép tắc ăn uống mà nghĩ cô bé là quý tộc nên đã thử bằng cách giới thiệu tên. Quý tộc thường sẽ không có xu hướng dấu cái họ danh dự của mình nên tôi nghĩ nếu cô bé là quý tộc sẽ lập tức khai ra. Nhưng kết quả là cô bé chỉ nói đúng tên và hầu như không có ý định giới thiệu họ, như mấy hành động gần như là trở thành thói quen của quý tộc. Cách ăn nói của cô bé tuy có hơi mang tính xã giao, nhưng lại thấy rõ sự thân thiện bên trong, chứ không có cao ngạo như những quý tộc. Là một quán trọ tốt nhất trong thành phố, tôi cũng đã thường xuyên tiếp xúc qua những quý tộc đến đây để trọ lại nên nắm khá rõ tính cách thường thấy của họ. Cho nên, tôi đi đến một kết luận rằng cô bé kia không phải quý tộc chỉ là cách hành xử có hơi hướng cao quý một tý mà thôi. À à, mặc dù nói là sống 30 năm nhưng không phải tính tôi là già đâu nhé. Chủng tộc của tôi là Cửu Vĩ Linh Hồ, một tộc thú nhân lâu đời có thể sống lên tận 900 năm để tìm kiếm sự thông thái. Cho nên, 30 năm với tôi chẳng qua chỉ là một sự trải đời của một đứa bé trong một cái xã hội rộng lớn mà thôi. Tôi rời khỏi tộc vào năm 18 tuổi, lang bạc khắp nơi và đến được nơi này với số tiền mình lấy từ gia đình trong tay. Bằng kỹ năng nấu ăn đã đạt cấp bốn, ngang với một đầu bếp hoàng gia, tôi đã tạo dựng được một quán trọ lớn ngay tại lãnh địa của con người. Với một chút mối quan hệ với các hãng thương buôn lớn, tôi đã nhập về cho mình rất nhiều thứ tốt để biến quán trọ mình trở thành một nơi hoàn hảo với giá tiền hợp lý. Chỉ là, cái thứ tài nghệ nấu ăn tưởng như tốt lành đó lại bị cô bé kia nhìn thấu. Những món hàng quý giá mà tôi nhập về, trong mặt cô bé dường như chỉ là đồ bình thường không đáng để ý. Bình thường, các người mới đầu thuê phòng ở đây không phải là quý tộc sẽ thường gặp khó khăn trong việc mở Quang Thạch trong phòng mình. Nhưng sau khi chờ đợi và kiểm tra một chút nguồn Ma năng dự trữ, tôi nhận thấy rằng cô bé kia gần như vừa vào phòng đã mở Quang thạch giống như đã sử dụng qua rất nhiều lần rồi vậy. Đây cũng chính là một phần khiến tôi nghi ngờ về thân phận cô bé có chút thần bí kia. Ngoài ra thì còn một điểm khiến cô bé trở nên kì lạ nữa. Đó chính là bộ áo choàng đỏ lè với đôi giày thiết kế kì lạ mà cô bé đang dùng. Nó không giống như một loại chất liệu bình thường, trông rất tốt nhưng tôi không nhìn ra được đó rốt cuộc là chất liệu gì cả. Điều đó khiến tôi tự hỏi cô bé là loại người gì, có phải sống ở một nơi rất giàu có hay không? Nhưng trên thế giới này làm gì có những nơi như vậy, đến một thường dân cũng có thể sống tốt như một quý tộc? Không thể nào, tôi nghĩ mình chắc đang nghĩ quá nhiều thôi. Hoặc...có một nơi như vậy. Đó là đế quốc Ma Cà Rồng. Tôi chưa từng đến nơi đó bao giờ, nhưng có từng nghe qua dân cư ở đế quốc thật sự sống rất tốt, ai ai cũng đều có một cuộc sống sung sướng như các quý tộc với mức sống cao ở đế quốc cả. Nhưng để đi được từ đế quốc đến tận cùng của lục địa như thế này cũng không phải là một sớm một chiều được. Với tốc độ nhanh nhất mà tôi có, từ lãnh địa của thú tộc đến nơi này thì cũng đã mất năm năm trời. Cô bé kia nhìn cũng chỉ tầm 14~15, muốn băng qua cả nửa lục địa với thời gian đó thì phải bắt đầu từ 10 tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn...chuyện đó là không thể nào. Nên suy nghĩ cô bé đến từ đế quốc liền bị tôi bãi bỏ. - Oap~ bà chủ, sát giờ rồi kìa. Quý khách kia không ra sao? Thời gian bây giờ đã là 9 giờ 55 phút hơn. Bình thường vào lúc này, quán trọ của tôi sẽ đóng cửa và các nhân viên sẽ được tắm nước nóng còn dư lại của nhà trọ như một phúc lợi rồi mới về nhà nghỉ ngơi để sáng mai tiếp tục làm việc. Nhưng lần này thì khác, do cô bé kia đã vào mà vẫn chưa ra nên nhân viên của tôi đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài phàn nàn. Người vừa lên tiếng là Fina, người nhân viên có năng lực nhất trong quán trọ của tôi. Cô ấy có những mánh khiến khách hàng xì tiền ra rất hay ho, dù là bà chủ như tôi cũng phải học hỏi nhiều. Tất nhiên là đôi lúc nếu cô ấy làm quá thì tôi vẫn phải chỉnh lại. - Đợi thêm chút nữa đi. Nếu không tôi sẽ vào để gọi cô bé đó ra. Tôi chống tay lên bàn nâng má mình, mắt cũng có chút mệt nhìn đám nhân viên đang gật gà gật gù của mình tại mấy cái bàn đã được dọn dẹp. Thời điểm này là giờ ai cũng đến chìm vào giấc ngủ cả rồi, chỉ có quán của tôi là mở hơi lâu vì dịch vụ tắm nước nóng có một không hai trong thành phố mà thôi. Nói không ngoa thì, tiền lời của quán trọ đa phần đều nhờ từ phòng tắm nước nóng ở đây. Các quán trọ bình thường ở đây thật sự rất ngu ngốc khi nghĩ mở một phòng tắm là mắc và sẽ không kiếm được lời. Tuy nhiên đối với tôi mà nói, đó chính là mánh lời nếu biết tận dụng cho thích hợp. Giá tiền một bạc nhỏ có thể xem là mắc trong thành phố bởi sẽ có nhiều người sống cả tuần với nó. Nhưng cũng sẽ không ít người chịu bỏ nó ra để được tắm táp một lần thoải mái với xà bông và dầu gội của quán trọ. Dân cư trong thành phố rất nhiều, sẽ không có người tắm thường xuyên nhưng nếu mỗi ngày có chừng hai mươi đến ba mươi người vào tắm thì tôi đã có thể kiếm được 2~3 đồng bạc lớn hàng ngày, mỗi tháng 6~9 đồng vàng nhỏ. Với số tiền chi ra cho Ma cụ tạo nước nóng là 1 bạc lớn, xà bông dầu gội là 2 vàng nhỏ mỗi tháng và nước sạch mỗi tháng là 3 bạc lớn thì tiền tôi lời vẫn là rất nhiều. Đủ để tôi trả công cho các nhân viên và còn dư lại cả một khoảng kha khá cho riêng mình. Mới đầu thì tôi còn bị thua lỗ do chưa có nhiều người biết đến, nhưng là thương nhân có đầu tư mới có thành công, nên bây giờ tôi đã nhận được thành quả cho mình khi đã cố gắng chịu lỗ trong vài tháng sau khi khai trương. Thời gian mở cửa lúc đó cũng chỉ từ 4 giờ chiều cho đến 6 giờ tối mà thôi, khác xa lúc này đã từ 4 giờ đến 10 giờ. Các khoảng khác như thực phẩm hay bảo trì phòng ốc thì đều do các người dùng bữa hay thuê phòng mà lãi ra cả. Đã vậy tôi còn kiếm được rất nhiều tiền với nó. Nói nhiều như vậy thì tóm lại, tôi bây giờ là một bà chủ có một quán trọ nổi tiếng và thành đạt trong thành phố này! Cho nên nếu là nhân viên của tôi, họ sẽ cũng được hưởng thụ một môi trường làm việc tốt nhất! Không chỉ vì một khách hàng mà khiến họ chờ đợi! - Bà chủ... - Rồi rồi. Đợi thêm một lát, không thấy cô bé kia ra, tôi đành thở dài với các nhân viên đang than thở rồi đứng dậy khỏi quầy thanh toán của mình tiến bước đi vào phòng tắm xem thử. Tôi lúc này thật sự cô bé kia sẽ không ngủ quên bên trong, vì nếu thế thì đúng là phí thời gian cho sự chờ đợi của chúng tôi từ đầu đến giờ. Không phải là chúng tôi không muốn dùng phòng tắm cho nam phía bên cạnh, nhưng mọi lần nó được sử dụng thì nước đều rất bẩn và hôi. Chúng tôi có muốn vào thì cũng chỉ là dọn dẹp để chuẩn bị cho nước mới vào mà thôi. Chúng tôi không ngu ngốc đến mức dùng loại nước đó để khiến cơ thể còn bẩn hơn cả trước. Mấy người đàn ông ngu ngốc thì chịu được nó nhưng chúng tôi thì không thể nào. Nếu có quý tộc là nam đến đây thuê phòng thì nước sẽ được thay mới trước khi ngài ấy tắm, nhưng giờ làm gì có ai, nên tiết kiệm vẫn là ưu sách của tôi. Với lại, thường dân cũng không có nhiều người coi trọng nước tắm của mình có sạch hay không, mà chỉ coi trọng việc nó tắm có thoải mái hay không mà thôi. Bình thường nhiều người còn ra mấy con sông đục ngầu để tắm nữa thì nước vẫn còn hơi trong trong họ vẫn tắm tốt. Vào phòng tắm tôi chẳng nghe thấy tiếng động gì cả nên tò mò đi vào trong. Hơi nước trong phòng tắm vẫn như mọi ngày hơi dày một chút, nhưng tôi vẫn có thể thấy được một bóng dáng nhỏ nhắn, đang nghiên người nằm ngủ tại thành của hồ nước nóng vừa. Chúng tôi có ba loại nước nóng dành cho người tơi đây tắm là nước hơi nóng, nóng vừa và nóng hơn nhiệt độ cơ thể người dành cho những người thích nhiệt độ cao. Đa số người vào đây đều sẽ chọn nước nóng vừa và có vẻ như cô bé kia cũng vậy. Tóc cô bé này thật dài và đẹp. Đó chính là thứ đầu tiên tôi có thể nghĩ đến những sợi tóc trắng muốt đang xoã dài ở trên mặt sàn, một ít còn rủ xuống mặt hồ mà che đi cơ thể nhắn của cô bé. Để tránh bất lịch sự, tôi đã không gọi cô bé ấy dậy ngay, mà nhẹ nhàng tiến đến gần cô bé đó với ý định sẽ đánh thức bằng một cách dịu dàng như một người chị cả đối với đứa em gái. Là một đứa bé, tôi nghĩ cô bé này nhất định sẽ bị ấn tượng mạnh với điều đó. Một khi đã bị ấn tượng rồi tôi sẽ có một khách hàng quen thuộc sẵn sàng chi tiền để sống ở phòng trọ của mình nếu còn ở thành phố này. Nghĩ thôi mà tôi đã cảm thấy có chút đắc ý với suy nghĩ của mình. - Trời ơi...trên thế giới này có thứ hoàn mĩ như vậy sao!? Nhưng kế hoạch đó của tôi hoàn toàn bị phá sản ngay khi thấy được rõ ràng diện mạo của cô bé. Một làn da trắng mịnh như tuyết không hề có chút khuyết điểm, gương mặt lại sắc xảo đến hoàn mĩ mà khiến đầu tôi không có gì ngoài một chữ tuyệt đẹp! Đôi mi trắng dài, dù đang nhắm nhưng lại khiến gương mặt của cô bé lại càng hút hồn người nhìn hơn. Cơ thể tôi đã đơ lại trong chóc lát và suýt nữa thì hét lên. Thật may là tôi đã dùng tay bịt miệng lại trước khi nó xảy ra và chỉ cố gắng lí nhí với bản thân để chân áp sự bùng nổ hưng phân vì nhìn thấy cái đẹp của thế giới trong lòng mình. - Hà hà hà... Làm sao đây. Mình không dám đánh thức em ấy. Dù đã có ý định đánh thức Lilianna trước đó, nhưng vào lúc này, khi nhìn thấy gương mặt thật sự sau lớp áo choàng của em ấy, tôi lại có một cảm giác không dám mạo phạm. Hơi thở của tôi cũng không hiểu tại sao cũng có chút dồn dập vì đứng quá gần Lilianna. Ham muốn trần tục tôi không màng đến bao nhiêu năm này không hiểu sao bắt đầu có cảm giác trỗi dậy và muốn tấn công em ấy. Nhưng cho là muốn đi chăng nữa, chân tôi cũng không dám nhúc nhích lấy một chút vì luôn có cảm giác không thể vấy bẩn sự thuần khiết đang nằm ngủ ở kia. Tuyệt đối không được! - Nguyệt? Là em sao? Trong khi tôi còn đang dần trở nên hưng phấn vì sắc đẹp của Lilianna thì em ấy bỗng mở mắt và phát ra một thứ tiếng tôi nghe không thể hiểu được. Rồi sau đó thì đổi tư thế ngồi thẳng dậy dụi mắt nhìn sang tôi. Nhưng trước cái hành động đó, chân tay tôi như muốn nhũng ra. Sự hưng phấn trước đó liền bị một thứ đặc trưng ngay tại ngực của...ngài ấy đập bay! Khắc ấn của chủng tộc cao quý nhất của thế giới này, chủng tộc Ma Cà Rồng đang nằm ở ngay đó! Lúc nhỏ, khi còn ở trong tộc của mình, tôi đã từng thấy qua một cái khắc ấn như vậy từ một ma cà rồng ghé qua để gặp tộc trưởng của tôi. Ngài ấy tên là Eslisa Clear và khác với ma cà rồng trước mắt tôi lúc này, nó nằm ở đùi của ngài ấy. Theo như truyền thuyết được lưu truyền từ ngàn năm trước thì, khắc ấn sẽ nằm rãi rác trên cơ thể của các ma cà rồng. Hai người đứng đầu của đế quốc Ma Cà Rồng Nữ hoàng Vulina Clear và Công chúa Alisia Clear thì có khắc ấn bên tay phải và trái, những người khác thì ở cổ, bụng, chân... Và dấu ấn này cũng rất đặc biệt khi chỉ cần nhìn sẽ khiến cho người khác có một cảm giác áp lực và nhớ mãi không quên được, cho nên tôi sẽ không thể nhầm! M-M-M-M-Mình đã lỡ làm ngài ấy thức giấc!!!!!!!! Tay chân của tôi lúc này như muốn nhũng ra và não như muốn nổ tung khi nhận ra mình vừa làm kinh động đến một ma cà rồng tôn quý. Tôi không biết tại sao một người như ngài ấy lại đi thuê phòng trọ ở cái nơi thấp hèn như chỗ tôi, nhưng việc ngài ấy đang ngủ mà lại bị mình đánh thức đó chính là tội mạo phạm đến hoàng tộc! Tôi có nghe nói một nửa các ma cà rồng rất dễ nói chuyện, nhưng nửa khác lại rất gay gắt, thậm chí có lời còn đồn rằng nếu chọc tức giận một người cả quốc giả có thể bị diệt vong chỉ trong một đêm. C-Có phải là tôi xong đời rồi không? Mấy năm trời giang nang cực khổ để xây dựng chỗ đứng trong xã hội loài người của có phải là đi tong rồi không? - Xin lỗi! Ầm! - Tôi thành thật xin lỗi vì hành động vô lễ này của mình! Không dám suy nghĩ quá nhiều, tôi liền thốt lên khẩn thiết quỳ hai gối mình xuống và đập đầu mình thật mạnh vào sàn nhà. Mắt bắt đầu ứa nước vì sự sợ hãi đang bao trùm lấy tâm trí của mình. === C-Cái gì vậy!? Tôi vừa tỉnh lại sau giấc ngủ thoải mái không giấc mơ trong phòng tắm nước nóng. Còn đang mơ màng khi tưởng nhầm em gái yêu quý của mình sẽ vào đánh thức người anh hai quý mếnh này của nó đang tắm như mọi lần thì Juliet, không biết từ lúc nào đã đứng cách tôi vài bước chân, tự dưng quỳ xuống, đập đầu mình thật mạnh đến mức đáng sợ vào mặt sàn tắm đến mức phát ra tiếng động thật lớn và hét lên để xin lỗi tôi. Điều đó khiến tôi trong mơ màng nhanh chóng tỉnh táo lại và có cảm giác như tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Chuyện diễn ra vậy? Gần như trong một giây, thế giới quan của tôi gần như bị chao đảo vì không biết cái chuyện gì đang diễn ra ở đây. - Gì cũng được, xin ngài hãy tha cho cái mạng nhỏ này của tôi! Tôi chỉ là một sinh vật nhỏ bé yếu ớt. Chỉ muốn kinh doanh một quán trọ tồi tàn, không hề có ý mạo phạm ngài! Xin ngài hãy tha mạng cho tôi! Tôi còn muốn sống! Làm ơn tha mạng cho tôi! - ... Ano...Juliet-san, cô làm quá không vậy? Theo tiếng Nhật thì hậu tố san là từ để nói chuyện hơi kính trọng lễ phép với ai đó thì phải. Mà không! Bỏ qua nó đi, Juliet làm đã làm tôi kinh ngạc đến mức phải thốt lên nó trong đầu mình cứ như lúc tên bạn thân của tôi hay đùa với mình, mỗi khi nó cần giúp đỡ vậy. Đúng vậy, và lúc này tôi cũng đang cần sự giúp đỡ đó từ ai đó cũng được! Tôi cần lời giải thích trong chuyện này!! Ngay và luôn! - Huhuhu...ngài làm ơn hãy nói gì đi ạ! Xin đừng im lặng rồi lấy đi cái mạng sống thấp hèn của tôi! Huhuhu... - Ực. Mùi này thật thơm. Từ nơi đập đầu của Juliet, máu của cô ấy bắt đầu trào ra và toả ra một mùi thơm rất kích thích khứu giác của tôi. Nó mang cho tôi một cảm giác rất thèm khát, như muốn đem số máu kia liếm thử xem có mùi vị như thế nào mà lại thơm đến vậy vậy. Kì quái? Máu của dân bản địa thế giới này lại thơm ngon đến vậy sao? Không đúng, mình nhớ lúc Ganrd và mấy người kia chảy máu mình đâu có cảm giác như thế này!? Không lẽ máu của Juliet có vấn đề?? Tôi áp chế cái ham muốn kì quái của mình và bắt đầu suy nghĩ thật nhanh về cái vấn đề có chút nghiêm trọng này. Không lẽ là do nó!! Và tôi nhận ra một điều rằng, mình là Ma Cà Rồng, cái chủng tộc mà trong tất cả các quyển tiểu thuyết lẫn phim ảnh đều gắng liền với máu! Uống máu để sống, uống máu để tồn tại! Không bình tĩnh, bình tĩnh nào! Mình có thể ăn, chứng tỏ mình không cần đến máu! Cho nên, mình sẽ không đi hút máu như một con ma cà rồng! Thay cho một con quái vật hút máu, tôi muốn làm con người bình thường hơn. Áp chế sự thèm muốn của mình và không để cho Juliet phải run rẩy quá lâu, tôi cố gắng lên tiếng. - Juliet, tại sao cô lại ở đây vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]