Trận chiến thủ thành đã bước vào giai đoạn quyết liệt, mỗi đoạn tường thành đều đang trải qua cuộc chiến giằng co đẫm máu.
Địch Nhung cậy vào số lượng đông đảo, không hề tính toán thương vong mà tấn công dữ dội, tên b.ắ.n của quân thủ thành tiêu hao cực nhanh, ngay cả những viên sắt vụn tạm thời được nấu chảy cũng gần như cạn kiệt.
Mặc dù khu chăn nuôi của Vạn gia không phải chiến trường chính diện, nhưng Thẩm Đào Đào cũng tổ chức đội hộ vệ, luôn cảnh giác với các cuộc tấn công lén lút của các toán lính Địch Nhung nhỏ lẻ.
Ngày hôm đó, nàng đang dẫn người lùa những con gia súc cuối cùng đến sân sau nhà ăn an toàn hơn, thì thấy trên tường thành, Chu Oánh, người vẫn chưa khỏi hẳn vết thương nhưng vẫn kiên quyết đốc chiến, đang tức giận với mấy khẩu hỏa pháo.
“Mẹ nó, đạn pháo hết sạch từ lâu rồi. Cái cục sắt này giờ chỉ là đống sắt vụn vướng víu!” Chu Oánh tức giận đá một cái vào nòng pháo lạnh lẽo, động đến vết thương khiến nàng ta nhăn mặt đau đớn.
Thẩm Đào Đào nhìn những khẩu hỏa pháo im lìm, lại nhìn binh lính Địch Nhung ở xa, cau mày thật chặt.
Bỗng nhiên, nàng chợt nghĩ đến một chuyện, trước đây họ chỉ nghĩ làm sao để g.i.ế.c c.h.ế.t quân Địch Nhung, nên mỗi lần đều cố gắng g.i.ế.c được một tên là một tên, nhưng hiện tại binh lực địch ta quá chênh lệch.
Nếu họ chỉ làm bị thương binh sĩ Địch Nhung thay vì g.i.ế.c c.h.ế.t, thì quân Địch Nhung sẽ phải cử một phần người đến chăm sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943829/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.