Cảnh tượng điên rồ này rõ ràng lọt vào mắt A Sử Na.
Đại quân Địch Nhung dưới trướng y vốn đang chuẩn bị phát động đợt xung phong cuối cùng, thế tấn công chợt khựng lại.
Tất cả binh sĩ đều kinh nghi kéo cương ngựa hoặc dừng bước, trừng to mắt, khó tin nhìn cánh cổng thành mở toang, và nhóm phụ nhân đang ngồi trên tường thành với vẻ nhàn rỗi quá mức.
Trong gió, thậm chí còn mơ hồ bay đến tiếng trò chuyện khe khẽ của các phụ nhân, tạo nên một sự tương phản lạnh gáy với tiếng gươm đao trên chiến trường.
“Chuyện gì thế này? Cổng thành… sao tự nhiên mở ra?” Một Bách phu trưởng Địch Nhung dụi mắt, nghi ngờ mình đã sinh ra ảo giác.
“Mấy người phụ nữ Trung Nguyên kia đang làm gì? Khâu đế giày ư? Họ bị mù hết rồi sao? Không thấy đại quân chúng ta đang áp sát thành sao?” Một binh sĩ khác vừa bối rối vừa bất an.
“Có mai phục! Chắc chắn có mai phục!” Một lão binh la lên, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, “Vụ nổ lúc nãy chính là cái bẫy. Nó đã g.i.ế.c c.h.ế.t bao nhiêu huynh đệ của chúng ta, bây giờ chắc chắn lại là quỷ kế, muốn lừa chúng ta vào trong rồi tóm gọn một mẻ.”
“Đúng! Người Trung Nguyên xảo quyệt nhất, tuyệt đối không được mắc bẫy!”
Tâm lý nghi ngờ nhanh chóng lan rộng trong quân Địch Nhung. Binh sĩ nhìn nhau, bước chân vô thức lùi lại, không ai muốn là người đầu tiên xông vào cánh cổng thành kỳ quái kia.
A Sử Na đang ngồi thẳng trên lưng ngựa, đôi lông mày nhíu chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-o-bien-ai-nang-la-than-tien-song/4943828/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.