“Hi Tử, tôi buồn ngủ quá...” 
Tiếng thầm thì như có như không của Vệ Ảnh như một chậu nước lạnhđổ thẳng xuống, trong lòng Đàm Hi giật thót một cái, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất. 
“Tiểu Ảnh Tử? Vệ Ảnh?” 
“Hửm? Hình như tôi ngủ rồi...” 
“Không được ngủ! Bà dậy đi!” 
Vẻ mặt cô quá mức thận trọng, giọng điệu vừa nhanh vừa gấp, Vệ Ảnh lập tức ý thức được tính nghiêm trọng, lật người ngồi dậy. 
Cử động này khiến cô phát hiện chân tay mình đã mềm nhũn, mắt cứ muốn nhắm chặt lại. 
Đàm Hi giơ tay ra đỡ lấy, cắn răng, thầm mắng: “Chết tiệt!” 
Vệ Ảnh xuống giường gỗ, chống tay cố đứng vững, “Xảy ra chuyện gì rồi?” 
“Tôi nghi ngờ chỗ này đã bị người ta hạ thuốc, thuốc sẽ theo hơi nước dần có tác dụng, nếu còn ở đây nữa thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.” 
“Vậy bây giờ phải làm thế nào?” 
“Ra ngoài đã rồi tính sau.” 
“Nhưng bây giờ tôi thế này...” 
“Còn chưa lộ hết, bà sợ cái gì?” Vừa nói vừa giơ tay kéo cửa, nhưng đáng tiếc, lúc này đã muộn rồi. 
Người phụ nữ váy đỏ sẫm đứng ngoài cửa, thấy vậy mỉm cười, “Hai cô muốn đi đâu? Còn chưa hết giờ mà.” 
“Cút đi!” Đàm Hi một tay đỡ Vệ Ảnh, một tay giữ trước ngực, giống như con bò mẹ sắp phát điên, bất chấp tất cả xông về phía trước. 
Dì Hồng đoán được cô sẽ phản kháng, từ chi tiết cô từ chối rượu được tặng đã có thể thấy được cô là người vô cùng thận trọng, rất từng trải, nhưng không ngờ cô lại sử dụng phương thức gần như liều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-hoan-toan-van-bai-lat-ngua/488086/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.