Làm xong chuyện, tâm trạng Triệu Bân vô cùng tốt, ngâm nga bài hát quay về phòng VIP. 
Nhận ly rượu đỏ Tống Bạch đưa cho, vừa mừng lại vừa lo. 
“Cảm ơn anh!” 
Tống Bạch nhếch miệng cười, “Anh em trong nhà cả.” 
Triệu Bân vui mừng, “Anh, anh xem, miếng đất ở phía bắc đó...” 
Còn chưa nói đến điểm mấu chốt thì đã nghe thấy tiếng thở phì phò truyền đến, Tống Bạch đã kéo một người đẹp vào lòng, vùi đầu vào hai vật thể trắng nõn kia hít hít ngửi ngửi. 
“Bảo bối dùng nước hoa gì vậy? Thơm quá...” 
Đáp lại là một tràng cười thanh thúy như chuông bạc, “Nếu cậu Ba thích thì sau này em sẽ chỉ dùng mùi hương này thôi.” 
“Ngoan... vậy anh phải thưởng cho em thế nào đây nhỉ?” 
Mĩ nhân lập tức sáng mắt, nhưng chỉ một giây sau lại lụn bại thảm hại. 
“Thưởng em uống hết toàn bộ rượu ở trên bàn, thế nào?” 
“Cậu Ba, em sai rồi, xin cậu giơ cao đánh khẽ...” 
Tống Bạch cười âm trầm, “Ba chai Petrus, ủ cũng đã lâu, có giá hàng triệu, em còn chưa vừa lòng cơ à?” 
Vừa dứt lời, mọi người được thể ồn ào. 
“Cậu Ba kêu em uống là xem trọng em đấy!” 
“Em gái, em đừng quỳ nữa, thức thời chút đi.” 
“Đúng đấy, rượu có giá hàng triệu, để cho một người uống là quá hời cho đồ kỹ nữ thối tha như em rồi!” 
“Ài, cậu Lâm à, dù sao người ta cũng là một mỹ nhân, kỹ nữ cái gì chứ, quá lời rồi! Bây giờ phải gọi là gà mới đúng!” 
“Cách gọi này được đấy! Đến khi uống hết ba chai rượu thì chẳng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-hoan-toan-van-bai-lat-ngua/488085/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.