Ngọc Tình nghe Ngân Nguyên nói, tinh thần hơi sững sờ, mặt cô tối sầm nhìn Ngân Nguyên, ngữ khí lạnh lùng: “Ngươi đang thăm dò ta đấy à?”
“Làm gì có!” Ngân Nguyên kêu lên kéo dài một tiếng meo, ngữ khí nói vẻ vô tội: “Cô cũng không hỏi tôi mà!”
Ngọc Tình nhìn chằm chằm nó, lại quay ra nhìn vào khoảng hư vô, cuối cùng không lưu luyến gì nữa mà chớp mắt cái đã biến vào trong không gian, tâm trí cô đưa ra tín hiệu, giục chiếc nhẫn đi ra khỏi hồ nước.
Bây giờ, không biết cái lỗ hổng này chỉ là vật phẩm mô tả thôi cũng tốt, là thật cũng tốt, cô cũng không có năng lực gì để lay động nó dù chỉ là một chút! Nếu đã như vậy, cô còn ở lại đó làm cái gì? Ngọc Tình cô có ưu điểm lớn nhất đó là biết nhiệm vụ cần thiết là gì, vì vậy tốt nhất là cô cứ quay về làm những chuyện khác đã, sự việc này cứ để đấy đã!
Khi Ngọc Tình trở về tới mặt đất, lúc đó đã là ba giờ sáng, chỉ mấy giờ đồng hồ nữa là trời sẽ sáng, Ngọc Tình chui lại vào trại, thúc giục sức mạnh tinh thần để đưa bản thân vào trạng thái trầm tư mặc tưởng.
Ba giờ đồng hồ nhanh chóng qua đi, Ngọc Tình tự động thoát ra khỏi trạng thái trầm tư mặc tưởng, tuy là cả một đêm không ngủ nhưng khuôn mặt cô không hề thể hiện bất kì sự mệt mỏi hay buồn ngủ nào, ngược lại còn tràn đầy năng lượng.
Ra khỏi trại, hít thở không khí trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-hac-dao-cuong-nu/1888453/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.