Chương trước
Chương sau
Một câu, không người không giật mình!
Long Phi Ly cúi đầu, Toàn Cơ không thấy rõ sắc mặt hắn, nhưng nàng chưa từng thấy Long Phi Ly như vậy, hắn cả người giống như suy sụp! Thấy thủ hạ của hắn gắt gao nhìn hắn, nàng biết bọn họ đang lo lắng, nàng kinh ngạc nhìn hắn, cũng quên che dấu, càng không nghĩ đến chuyện phải hạ thấp giọng hay gì khác, hắn như vậy khiến nàng đau lòng. Nắm lấy tay hắn, nàng xích lại gần hắn, nói: "A Ly, trừ chàng ra, ta sẽ không ở bên nam nhân nào khác, ta và chàng đồng sinh cộng tử."
Lời nói vang vọng.
Những lời nói của Long Chỉnh Văn vốn đã làm cả đại điện khiếp sợ không thôi, khắp đại điện yên ắng, tĩnh lặng. Lời nói của Tuyền Cơ càng như vang lên bên tai của mỗi người, rõ ràng vô cùng.
Long Lập Dục nhất thời biến sắc, dù là Long Chỉnh Văn vốn bình tĩnh thâm trầm, nụ cười mỉm nơi khóe môi cũng chìm xuống, hắn nhìn Tuyền Cơ, nhẹ giọng nói: "Tuyền Cơ, ở đế đô ngày đó, ta và nàng cùng nhau du ngoạn chuyện trò, chẳng phải cũng rất vui vẻ? Nếu nàng theo ta, từ nay về sau là người của Long Chỉnh Văn ta! Những thứ mà Long Phi Ly không thể cho nàng, ta đều có thể cho nàng!"
Tuyền Cơ không đáp, tay nàng lật lại, nắm lấy bàn tay nam nhân, nàng đã cảm thấy mỹ mãn, người hay việc gì khác đều đã không liên quan đến nàng. Nàng chỉ là một nữ tử, không hơn.
Quần thần trên điện càng ngày càng kinh ngạc, Thái hậu dựa vào Tam vương gia thì không tính, còn Thất vương gia ngày thường nhìn như không tranh sự đời, tao nhã quân tử, vậy mà cũng có dã tâm chưởng quản giang sơn! Mà hai vị vương gia này đều giống nhau, giang sơn mỹ nhân, đều muốn!
Lúc này, hai tên phiên vương vốn lĩnh mệnh đi tróc giữ hai ngưới Úc, Lâm đều ngừng lại động tác, nghi ngờ nhìn về phía Long ChỉnhVăn. Thái hậu cũng cười lạnh, nói ra nghi vấn của mọi người, "Long Chỉnh Văn, ngươi dựa vào cái gì mà ở đây tuyên bố hùng hồn! Chỉ bằng những thân vương trong Vong Ưu quận của ngươi? Được một vạn hay là hai vạn đây?"
Long Lập Dục dẫn đầu, những quan viên bên phe Thái hậu liền cười ha hả, Long Tử Cẩm cùng Hạ Hầu Sơ ánh mắt giao nhau, rồi lại bất an nhìn về phía Long Phi Ly, hoàng đế ngay lúc này lại giống như trở thành một người hoàn toàn khác.
Ở nơi này, bọn họ đã nhận thức và quy phục Long Phi Ly, tuy nói đã biết rõ cục diện không thể vãn hồi, nhưng nghĩ đến tình huống nơi đây, trong giờ phút này, hai người cùng những quan viên bên dưới đều không khỏi ảm đạm!
Tất cả mọi người đều biết – Long Phi Ly quả thật đại thế đã mất rồi!
***********
Long Chỉnh Văn cũng không tức giận, chậm rãi liếc mắt nhìn mọi người một vòng xung quanh, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Tiếng cười nhẹ nhành mỏng manh, nhưng lại có thể che lấp đi âm thanh trào phúng của mọi người, mỗi người đều có thể nghe rõ ràng lời hắn phun ra nuốt vào ở bên tai.
"Ngoài hoàng thành, cấm quân của cửu đệ Chỉnh Văn đúng là chưa đến bốn vạn, ừhm, cũng không đáng nhắc đến, nhưng chư vị không thử nghĩ, bên ngoài đều là binh mã của Ôn tướng quân và ba vị phiên quân, Chỉnh Văn làm sao có thể vào được tới bên trong đại điện?"
"Tất nhiên là trong triều phải có người hành sự, đúng không?" Hắn thản nhiên cười, trong mắt lộ ra hào quang phong duệ, trên môi có chút ý cười, lạnh lùng nhìn về phái Thái hậu, thí dụ như Thái hậu nương nương đã giúp Chỉnh Văn có được điều đó."
Long Lập Dục cười nhạo một tiếng: "Ah,Thất đệ mồm miệng cũng thật lớn!"
Ôn Như Khải khẽ nhíu mày, hồ nghi nhìn Thái hậu, lại thấy Thái hậu cũng thần sắc ngưng trọng, bán tin, bán nghi.
Nhưng Thái hậu dù sao cũng là người từng trải, môi son nhếch lên, nói: "Mặc dù bên ngoài ai gia có một vài tên phỉ nhân mang theo cho ngươi chút tin tức, với chút tài cán, ngươi vô binh vô mã mà dám vọng tưởng có thể lấy được cả thiên hạ này? Thất vương gia, nơi này không phải là Vong Ưu quận của ngươi! Không có chỗ cho ngươi nói chuyện!"
Long Chỉnh Văn không nóng không giận, thản nhiên hỏi ngược lại: "Như thế nào thì được gọi là phỉ nhân? Đại thái giám bên người Thái hậu nương nương cũng được gọi là vậy sao?"
"Ngươi nói cái gì?" Thái hậu chấn động.
Lúc này trong điện đột nhiên vang lên một âm thanh nặng nề, bà ta thẳng tắp nhìn về phía cửa điện, một thanh niên tuấn tú đẩy cửa đi vào, cung kính hạ thấp người, cười nói: "Nô tài ra mắt Thái hậu nương nương!"
Lần này, chớ nói Thái hậu khiếp sợ, ngay cả Ôn Như Khải đã kinh kha sa trường cũng thất thanh hô lên: "Ngọc Kết Tử, người là người của Long Chỉnh Văn?"
Ngọc Kết Tử này là đại hồng nhân bên người Thái hậu, cũng như Từ Hi và Hạ Tang bên người hoàng đế, có chức cao vọng trọng trong phủ nội vụ, ai mà không biết những chuyện tuyệt mật Thái hậu đều giao cho vị Ngọc công công này lén đi làm. Hắn lại chính là người của Thất vương gia Long Chỉnh Văn!"
Thái hậu tức thì lửa giận công tâm, thân hình lay động, Ôn Như Khải cả kinh, vội vàng đỡ lấy bà ta, Thái hậu khoát tay, khẽ cắn môi, cười lạnh nói: "Giỏi cho một Ngọc Kết Tử! Giỏi cho một Long Chỉnh Văn! Long Chỉnh Văn, ngươi tựa hồ đã quên, ngươi vào được đây thì như thế nào?"
Phiên vương Trang Thanh trong lòng hiểu rõ, lúc này tiếp lời trào phúng: "Quận Vong Ưu không đến mười vạn binh mã, ba người bọn ta quản ba vạn binh mã, ngoài hoàng thành tổng cộng hai mươi lăm vạn binh tướng, đàn binh kiến hôi kia của ngươi chỉ sợ ngay cả Hoàng thành còn chưa vào được thì đã chết hết rồi, hay ngươi cho là quân của ngươi có thể lấy một địch mười, không biết lượng sức mình!"
Trang Thanh lạnh lùng cười, tiếng cười nhẹ ấm ách như biến mất trong cổ họng nam nhân, mọi người vốn đang khinh thường, lại thấy Long Chỉnh Văn chậm rãi thu lại ánh mắt, "Trang vương, nếu nói Ngọc Kết Tử giả truyền ý chỉ nương nương đem binh mã Chỉnh Văn dẫn đến thì sao?"
"Thì tính là gì?" Long Lập Dục cười lạnh, "Thất đệ, ngươi thật đúng là muốn làm hoàng đế đến điên rồi! Nếu thật sự động thủ, trong cung cậu ta đã có đến ba bốn ngàn binh mã, đủ để ngăn ngươi trong nhất thời, hoàng thành lại cách hoàng cung bao xa? Một lệnh hỏa tiễn, hai mươi vạn binh mã đến trong tức thời! Ba vạn tinh binh? Ta nhổ vào!"
Lời hắn vừa nói ra, quần thần lại một trận cười to, Long Chỉnh Văn biến sắc, Thái hậu, Ôn Như Khải cùng đám người Trang Thanh thấy thế, trên mặt cũng đều hiện lên vẻ trào phúng khinh miệt.
"Có buồn cười đến vậy không?"
Một đạo âm thanh thản nhiên từ trên điện truyền đến, mọi người đều ngẩn ra, có chút kinh hãi, mà người nói chuyện đúng là người vừa nhìn thấy Long Chỉnh Văn liền giống như kinh sợ nặng nề, vẫn luôn trầm mặc ngồi trên long tọa không nói, Khánh gia hoàng đế Long Phi Ly.
"Mẫu hậu, nếu trẫm nói, binh của Thất ca không chỉ ba vạn, mà nhất định là nhiều hơn hai mươi lăm vạn, người còn có thể cảm thấy buồn cười như vậy không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.