Ánh mắt Long Phi Ly cũng có phần sắc bén, đoán ra bà ta cùng Hung Nô đã đạt thành hiệp nghị, giang sơn phân làm hai nữa!
Vu hãm Long Phi Ly thư từ qua lại cùng Hung Nô, ấn triện trên đó đúng là do Hung Nô ấn lên, mà tỳ ấn của Tây Lương cũng là ấn giả!
Nước đi này là để lật đỗ Long Phi Ly!
Đương nhiên, bất luận Long Phi Ly có vạch trần hay không, chư thần thượng triều đều biết rõ những tín thư này là thật hay là giả, Long Phi Ly vừa phân tích, chứng cứ mật hiệp giữa bà ta và Hung Nô, như vậy cũng có làm sao!
Thắng là vua, thua là giặc!
Cải triều đổi chủ, dân chúng ngu muội trong thiên hạ này cần một lý do!
Đây chính là lý do!
Mặt khác, nếu ngày sau Bạch Chiến Phong không chịu thần phục, cũng có thể mượn Hung Nô để trừ bỏ Bạch Chiến Phong.
Mặc dù phải dứt bỏ một nữa giang sơn, nhưng đây cũng là biện pháp duy nhất để con ruột bà ta Long Lập Dục chưởng quản giang sơn!
Không biết lúc này mấy tên phiên vương đang thương nghị điều gì, nếu bọn họ lâm thời đổi ý hoặc phản chiến thì thật phiền toái, việc này không nên chậm trễ! Thái Hậu lông mày rúng động tín toán, cùng Ôn Như Khải bên cạnh nhanh chóng trao đổi ánh mắt, liếc nhìn triều thần một vòng, trầm giọng nói: “Các vị đều là trụ cột của triều đình Tây Lương, ta không để đứng nhìn giang sơn mà tiên hoàng đã giao lại bị mất đi trong tay Long Phi Ly! Ai gia mặc dù đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873520/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.