“Hơn nữa, Điệp Phong, nếu chàng vô sự, ta còn có thể rời đi, nhưng chàng gặp chuyện, dù thế nào ta cũng không rời khỏi chàng.”
Điệp Phong giật mình, “Chủ tử, hoàng thượng ngài ấy đối với người. . . . . “
Tuyền Cơ lắc đầu, “Ta muốn đi tìm chàng, Điệp Phong, em không cần phải lo lắng cho ta, thời thế hiện giờ, em có thể xuất cung là chuyện tốt, nhưng Tiểu Lữ Tử có vẻ —–“
Nàng đang nói, thì thấy Điệp Phong hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa, nàng theo ánh mắt Điệp Phong nhìn lại, chỉ thấy bốn gã nội thị bộ dáng xấu xa đang đứng ngay cửa, nhìn chằm chằm hai người, khóe mắt đuôi mày, ẩn ẩn toát lên lệ khí.
Chủ tớ hai người chấn động, một người trong đó đi ra, hơi hơi khom người, “Niên phi nương nương, mời đi theo ty chức.”
Điệp Phong lạnh lùng nói: “Các ngươi là nội thị cung nào?”
Tuyền Cơ giữ chặt Điệp Phong, cười lạnh nói: “Không, bọn họ là quân nhân!”
Mấy người ở cửa liếc nhìn nhau, trong mắt không dấu nổi vẻ kinh ngạc, người đứng đằng trước cười nói: “Nương nương nhãn lực thật tốt.”
“Là các ngươi nóng vội quá mà thôi, nếu là nội thị sao lại xưng là ty chức?” Tuyền Cơ chậm rãi nói: “Rốt cuộc các ngươi là ai?”
Người nọ cả kinh, lập tức nói: “Chúa thượng đã sớm giao phó, nương nương không cần sợ hãi, ty chức tuyệt đối sẽ không tổn thương người! Người chỉ cần đi theo ta là được.”
“Các ngươi là cùng một bọn với Tiểu Lữ Tử?” Điệp Phong cắn răng, thân mình run nhè nhẹ.
“Tiểu Lữ Tử nào?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873516/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.