Chương trước
Chương sau
Trên tay Như Ý là hai chiếc điện thoại. Trong đó, một cái là của nàng, bởi vì mặt trên có một lỗ thủng nhỏ không dễ phát hiện. Hai chiếc điện thoại, đều là của nhãn hiệu Sony Ericsson, cùng loại.
Mở ra một chiếc di động khác, trên màn hình di động là ảnh ba nữ tử chụp chung: Chu Thất, Truy Truy và Ngọc Hoàn, Tấm ảnh này ba người đều có, nhưng cùng dùng một nhãn hiệu di động, chỉ có hai người là giống nhau. Người dùng loại khác là Ngọc Hoàn.
Như Ý trước mắt là ai?
Trách không được lại có loại cảm giác run rẩy này, đó là cảm giác rối loạn, là kinh hãi, mà không phải cảm giác an toàn. Lần đến nhà lao trước đó, nàng đã biết thân phận của nàng rồi chứ.
Di động của mình, nàng đã để lại trong chiếc gối con ở cung Phượng Thứu, điện thoại đã gần hết pin, cũng không có ý giấu đi, hơn nữa nàng bị bắt ở Trữ Tú điện, làm sao còn có thể quan tâm đến cái điện thoại nữa đây?
Nàng đến Phượng Thứu cung, có lẽ là để tìm chút dấu vết để lại, lại tìm được chiếc điện thoại mà ngày đó nàng vẫn canh cánh trong lòng. Nàng ta lúc đó nhất định là đã rất kinh hỉ, là cùng một loại điện thoại, nàng ta chỉ cần gỡ pin điện thoại ra, gắng vào điện thoại của nàng, là có thể từ trong điện thoại mà tìm được một ít thông tin.
Nếu là điện thoại của người khác, chưa hẳn có thể phát hiện được gì, nhưng trong điện thoại của Chu Thất, có lưu số điện thoại và hình ảnh, nếu người này biết Chu Thất, không cần đoán, liền có thể xác định được thân phận. Cho nên đêm đó, nàng ta đến nhà lao tìm nàng.
Như Ý đi tìm Tuyền Cơ, cũng là tìm Chu Thất.
Vậy Ngọc Hoàn đâu? Ở hiện đại các nàng còn chơi thân với Ngọc Hoàn, nhưng duyên phận lại chẳng hề có chút tương quan, hay có lẽ nàng ta cũng đang sắm vai một nhân vật nào đó trong đất nước này?
Chu Thất khẽ mỉm cười, hình ảnh trong gương lại đổi qua một cảnh khác.
Ngày đó, hoàng cung, đế đô thậm chí toàn bộ Tây Lương đã xảy ra đại sự, đối với một số người mà nói, hẳn là cả đời khó quên!
******
Giữa trưa ngày đó, Tuyền Cơ tỉnh dậy trong căn phòng dành cho thô sử nha hoàn, đó là một căn phòng lớn, lại không có lấy một bóng người, nhìn ra cửa sổ, trong sân cũng rất vắng lặng.
Sau khi ra khỏi nhà lao, thân thể nàng càng thêm suy nhược, ác mộng liên tục, hơn nữa tình thế biên cương ác liệt, Tây Lương bị đánh bại mấy trận, hao tổn không ít nhân mã, toàn bộ hoàng cung trong lòng ai nấy đều bàng hoàng, rồi lan ra cả đế đô, toàn bộ Tây Lương. Thể xác và tinh thân đều mệt mỏi, đêm qua nàng lại đột nhiên sốt cao, Thôi nữ y đã âm thầm chẩn trị cho nàng, lại dùng một ít thuốc an thần để giúp nàng ngủ yên.
Hướng nữ quan xin nghỉ bệnh nửa ngày, nữ quan kia vốn cũng không nhiều lời, một nữ quan bên cạnh lại kéo nàng ta qua nói nhỏ vài câu. Nàng mơ hồ nghe được nữ quan kia nhắc đến hai chữ Như Ý, nữ quan trước đó nghe xong lấy làm nghi hoặc liền buôn chuyện.
Có lẽ nên cám ơn linh hồn không biết là ai đến từ hiện đại trong thân thể Như Ý kia. Kỳ thật, cho dù biết được tên tuổi của nàng ở hiện đại thì sao chứ, các nàng vốn không quen biết, dù sao Trung Quốc cũng rất lớn.
Sau khi bị giáng chức nàng lại trở vào nhà lao lần thứ hai, lần đó sau khi được Tông Nhân phủ thả ra, nàng có đi tìm Như Ý, nhưng lại không tìm được nàng, Nàng ẩn ẩn có cảm giác Như Ý là cố ý tránh nàng. Nàng không biết vì sao, nổi bất an trong lòng lại càng thêm mãnh liệt, biết rõ Như Ý của hiện tại đã không còn giữ nổi hận của nữ tử trước kia . . . . . ., Như Ý hiện tại thậm chí đã vì cứu nàng mà giết người, sau đó khi nàng bị Hoa Tuệ phi xử phạt vì làm vỡ bồn hoa trong tiểu đình, cũng đã giúp nàng biện hộ.
Như Ý không gặp nàng, nhưng cũng âm thầm giúp đỡ nàng, ít nhất cuộc sống so với trước kia đã thoải mái hơn rất nhiều. . . . .
Uống thuốc xong, nàng liền chìm vào giấc ngủ, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng, chung quanh không nên an tĩnh như thế, giờ đang là canh giờ bắt đầu của một ngày bận rộn, bốn phía lại yên lặng đến quỷ dị.
Nàng nhất chăn, mờ mịt nhìn xung quanh, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, một người chạy vội vào, chính là Điệp Phong. Nàng mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt trắng bệt, trong đôi mắt tràn ngập thần sắc sợ hãi.
“Nương nương, mau đi theo nô tỳ!”
Điệp Phong nắm chặt tay nàng, muốn kéo nàng ra ngoài, tay run run gắt gao giữ chặt cánh tay nàng,
“Điệp Phong, đã xảy ra chuyện gì?” Tuyền Cơ trong lòng hốt hoảng, không hiểu, nhanh chóng chỉnh đốn lại tinh thần, bắt lấy tay Điệp Phong ngăn nàng lại.
Điệp Phong cười thảm, “Nương nương, trên Kim Loan điện xảy ra chuyện lớn rồi! Buổi lâm triều hôm nay, Thái Hậu đến Kim Loan Điện. Trên điện đưa ra thư từ qua lại gần đây của Hoàng thượng và Hung Nô, chỉ trích Hoàng thượng ngỗ nghịch bán nước, muốn đem phần lớn lãnh thổ Tây Lương giao cho Hung Nô để ký hiệp ước nghị hòa. Đại quan của Ôn tướng quân đã vây quanh hoàng cung, quân đội của phiên vương cũng đã tiến vào hoàng cung, những cung nhân dậy sớm làm việc đều bị quân binh bắt gom lại một chỗ. Biết người bị bệnh, hôm nay nô tỳ cũng cáo bệnh, muốn đến đây thăm người, sợ bị người khác thấy, nên chỉ đi đường nhỏ, mới tránh được những binh lính kia.”
“Nương nương, Thái Hậu nhất định sẽ không bỏ qua cho người, chúng ta đi mau đi!”
Tuyền Cơ kinh hãi, tâm như bị cái gì đó hung hăng nghiền nát. Buồn cười! Long Phi Ly sao có thể nghị hòa với Hung Nô! Dù đến bây giờ nàng đã không còn dám chắc về tình cảm mà hắn dành cho nàng, nhưng nàng biết, hắn nhất định sẽ không mang lãnh thổ dâng cho Hung Nô để cầu hòa! Là Thái Hậu cố tình gây khó dễ! Lại chọn đúng thời điểm mấu chốt này! Tình hình chiến đấu nơi biên cương đang căng thẳng nguy ngập, Ôn Như Khải vậy mà lại mang quân quay về, bọn họ không sợ sự miệt thị vì làm mất nước sao?
Bệnh nàng chưa khỏi, vừa rồi lại tức giận công tâm, một trận choáng váng đánh úp lại, người nàng lúc nóng lúc lạnh, phải vịn tay Điệp Phong mới có thể đứng vững.
Điệp Phong cả kinh, cuống quít đỡ lấy nàng, vội la lên: “Nương nương, người làm sao vậy?”
Tuyền Cơ biết hiện tại không thể bối rối, dựa vào cánh tay Điệp Phong, nhắm mắt suy tư hồi lâu, đột nhiên một tia nghi hoặc chợt lóe lên.
Nàng chăm chú nhìn Điệp Phong, Điệp Phong hoảng sợ, còn tưởng rằng thân thể nàng bị làm sao, gấp đến độ sắp khóc lên, liên thanh hỏi.
Tuyền Cơ không trả lời, từng chữ từng chữ hỏi lại, “Điệp Phong, em có chuyện gì giấu diếm ta phải không?”
“Nương nương?” Điệp Phong nhíu mi, thần sắc vừa vội vừa hỗn loạn, mơ hồ.
“Tình thế trên Kim Loan điện nhất định cực kỳ ác liệt, chuyện trên Kim Loan Điện, em làm sao có thể biết được rõ ràng như vậy?”
Điệp Phong “Ai nha” kêu một tiếng, khẩn trương, “Nương nương, người đừng để ý đến những chuyện này nữa, mau chay theo nô tỳ đi, dọc đường nô tỳ có gặp được Tiểu Lữ Tử, những điều này là hắn nói cho nô tỳ biết. Hắn để nô tỳ dẫn người đến Bích Hà cung, hắn sẽ nghĩ biện pháp đưa xe ngựa đến đầu bên kia, trong lãnh cung có một con đường nhỏ thông ra ngoài cung, nương nương, chỉ cần chúng ta có thể ra đến đầu bên kia, không chừng có thể chạy ra khỏi hoàng cung!”
Tuyền Cơ cười khổ, “Điệp Phong, em còn không biết, chúng ta không thể đi đến đó. Vấn đề mà vừa rồi ta hỏi em, bất quá bây giờ lại ở trên người Tiểu Lữ Tử.”
“Em suy nghĩ một chút đi, chuyện trên Kim Loan điện là chuyện hắn không nên biết, vậy mà hắn lại biết!”
Hai tròng mắt Điệp Phong ngưng tụ, đột nhiên thất thanh kêu lên: “Người muốn nói tiểu Lữ Tử có vấn đề?”
chú thích:
– ẩn ẩn: mơ hồ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.