Không ai lưu ý đến sắc mặt lo lắng của Phương Sở Phàm lúc này đang liếc nhìn Long Chỉnh Văn.
Ngọc Trí hơi hơi hít mạnh vào, khăn che mặt của nữ tử kia hiển nhiên đã được Cửu ca của nàng chính tay kéo xuống.
******
Phượng Thứu cung.
Tuyền Cơ tựa vào cửa sổ bên cạnh nhuyễn tháp, ngưng thần nhìn bầu trời đầy sao ở bên ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, một tràng tiếng cười thanh thúy thổi qua, nàng biết là mấy tiểu cung nữ đến tiệc chúc thọ xem náo nhiệt đã trở lại, đang ngồi ở trong hành lang trêu đùa lẫn nhau. Nàng cười cười, khép cửa sổ lại một chút, quay đầu nhìn Điệp Phong cùng Thúy Nhi một cái, hai nha đầu này vẫn ngồi ở bàn bên cạnh, đang vùi đầu thuê thùa.
Kêu hai người trở về phòng nghỉ ngơi, hai người chỉ nói chỗ của nương nương yên tĩnh một chút, các nàng muốn ngồi làm chút đồ thủ công rồi mới về. Niên phu nhân đã trở về phủ, nàng biết, hai người bọn họ có ý tốt, muốn ở trong này cùng với nàng cho đỡ buồn nên cũng không phụ lòng tốt của bọn họ. Thúy Nhi nói muốn dạy nàng thêu hoa, nàng vội vàng nói mấy chuyện cần sự tỉ mỉ, khéo léo này nàng không làm được.
Nàng khẽ nhắm mắt lại, bên ngoài hành lang tiếng bọn tiểu cung nữ nhốn nháo đã nghe rõ ràng hơn. Một vài nha đầu lào xào thì thầm nói Hoàng Thượng sủng ái hoàng hậu nương nương như thế này, khúc nhạc hoàng hậu nương nương đàn lại hay như thế kia.
Bên tai có tiếng động, Tuyền Cơ hơi sửng sốt, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873430/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.