“Lần này thì Long Phi Ly thua trắng tay rồi.” Mộ Dung Lâm thấy hắn nhìn lệnh bài trong tay đến xuất thần, lạnh lùng cười nói: “Buồn cười nhất là, hắn còn không biết Thương Long Khuyết này cuối cùng lại ở trong tay chàng.”
Long Chỉnh Văn nheo mắt, khóe môi khẽ nhếch một đường cong.
*******
Trữ Tú điện.
“Trẫm đã thua.” Long Phi Ly thản nhiên nói.
“Chúng ta phải đoạt lại Thương Long Khuyết từ tay Phương Sở Phàm!” Lúc bấy giờ, Long Tử Cẩm cũng lên tiếng đồng tình với Thanh Phong.
“Đó là nếu như Thương Long Khuyết ở trong tay Phương Sở Phàm.” Trên môi Long Phi Ly thoáng một ý châm biếm.
“Cửu ca, huynh nói gì ta không hiểu.” Long Tử Cẩm nhíu chặt mày, trong giọng nói đượm vẻ nghi hoặc.
Mấy người còn lại nhìn nhau, cũng không rõ ý tứ trong lời nói của Long Phi Ly là như thế nào.
“Thương Long Khuyết đã không còn trên tay Phương Sở Phàm, hoặc nên nói là, kỳ thực cho tới bây giờ Phương Sở Phàm chưa từng cầm đến Thương Long Khuyết.” Long Phi Ly liếc mắt nhìn mẩu giấy trong tay, trên nét chữ đó hơi mảnh khảnh, chắc là nàng đã dùng bút chấm mực mà viết.
“Sao có thể như thế?” Trong mấy người kia, ngay cả Hạ Tang cùng Hạ Hầu Sơ luôn luôn trấn tĩnh cũng thốt lên cả kinh.
“Không thể nào,” Long Tử Cẩm nhíu mày nói: “Rõ ràng chúng ta đã tận mắt chứng kiến Phương Sở Phàm cầm Thương Long Khuyết mà.”
“Lẽ nào mục đích của hắn là muốn giao lệnh bài cho Thái Hậu?” Đoạn Ngọc Hoàn hỏi.
“Nếu Trẫm đoán không sai, Thương Long Khuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873412/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.