Thanh Loan quát một tiếng, “Còn có người không nói đạo lý như vậy nữa à? Nói gì thì bổn cô nương cũng phải lấy lại sương phòng này hết!”
Nàng nhấc váy đi lên lầu hai.
Bạch Chiến Phong cùng Nhan Thư Vọng nhìn nhau cười, hai người một người thì tính tình đạm bạc, một người thì tao nhã, thật sự không cần nhất định phải lấy sương phòng kia nhưng mà tên nóng nảy kia ra tay đánh người khác bị thương thì việc này cũng không thể ngồi xem.
Ngũ Tứ nói thầm nói: “Nếu vị cô nãi nãi này sinh ra là thân nam nhi thì sẽ có khối người chết.”
Thanh Loan quay đầu lại mắng: “Ngũ Tứ, đừng tưởng rằng bổn cô nương không nghe thấy ngươi đang nói gì nha, nam tử hả, ta không cần làm nam tử —— ”
Nàng nói xong lặng lẽ liếc nhìn Phong Chiến Bách một cái, mặt đỏ lên, Nhan Thư Vọng cười to, vỗ vỗ bả vai Phong Chiến Bách.
Bạch Chiến Phong cười nhẹ, hắn hiểu tâm ý của Thanh Loan, cha mẹ cũng rất thích nàng, chỉ là hắn đối với nàng, chỉ có tình cảm huynh muội, hơn nữa… theo bản năng hắn sờ sờ một bên ngực. (editor: không biết là chàng sờ vào chỗ bị thương lần trước hay là sờ bên trái tim đang tan vỡ nhỉ ?)
Mấy người lên tới trên lầu, Thanh Loan cũng không nói gì mà trực tiếp xốc màn che đi vào ngay. Chỉ thấy một bàn có sáu người ngồi, đều mặc đồ màu đen, điều kỳ quái là một người trong đó trên đầu còn đội nón tre* có gắn khăn sa màu đen, che khuất toàn bộ khuôn mặt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873351/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.