Chương trước
Chương sau
“Thanh Phong, ngươi làm cái gì vậy?”
Mãi cho đến khi Tuyền Cơ kinh hoàng kêu lên thì Thanh Phong mới ý thức được chính mình đang nắm chặt vai Tuyền Cơ.
Hắn điên rồi, làm sao hắn có thể nói với nàng về thân thế của hắn chứ? Thậm chí đối đãi với nàng như bây giờ. Có điều đúng là lần này hắn vẫn luôn lo lắng mới biểu lộ ra, hắn biết rõ thân thủ của Long Phi Ly, khi nàng rớt xuống vách núi đen hắn một lần nữa nghĩ rằng nàng đã chết nhưng nàng vẫn là êm đẹp . . . . . Hắn vuốt đôi vai gầy guộc của nàng thì bỗng có một loại xúc động muốn ôm nàng vào lòng.
Trong nỗi kinh hoàng sợ hãi, hắn thất kinh đẩy nàng ra.
“Không ngờ nữ nhân của hoàng đế còn có thể thân mật với cận vệ như vậy!”
Một giọng cười mỉa mai lạnh lùng vang lên sau lưng, Thanh Phong rùng mình, hắn đã sơ ý đến mức ngay cả đối phương đến gần bên cạnh vẫn không phát hiện ra!
Hắn nhanh chóng xoay người lại, đẩy Tuyền Cơ ra sau lưng, lạnh lùng nhìn về phía đám người mới tới, đó là hai gã nam tử áo đen, tay chậm rãi nắm bội kiếm giắt ở thắt lưng, vì lời nói của bọn họ hắn liền muốn giết chết bọn họ!
“Chỉ bằng ngươi thì không được đâu!”
Một tiếng cười duyên vang lên, lại có hai người từ bên hông nhảy ra, Thanh Phong và Tuyền Cơ kinh hãi, đúng là Mộ Dung Phái và Mộ Dung Lâm! Thanh Phong nắm chặt chuôi kiếm, vừa sợ vừa giận, nếu chỉ có hai hắc y nhân kia thì còn tốt chứ võ công hai huynh muội này thì chỉ có Long Phi Ly mới có thể đánh ngang ngửa một trận, hắn thật sự là đáng chết, như thế nào lại sai tử vệ trở về chứ? Tử vệ chiếm số đông, lại là tử vệ nên tuy không phải là đối thủ của đám người Mộ Dung Phái nhưng cầm chân bốn người này để cho Tuyền Cơ bỏ trốn thì chắc chắn không có vấn đề!
******
Một gã hắc y nhân bị thương ngã lăn trên mặt đất, Tuyền Cơ khẩn trương, Thanh Phong làm bị thương một người nhưng vai hắn cũng bị thương. Ánh kiếm hỗn loạn, mặc dù nàng không hiểu võ công nhưng cũng nhận ra Thanh Phong đã không thể chống đỡ nổi nữa. Cứ tiếp tục như vậy thì chắc hẳn hắn phải chết không cần nghi ngờ!
Nàng cắn răng một cái, nhặt thanh trường kiếm của hắc y nhân lên, Mộ Dung Lâm nhảy ra khỏi vòng chiến che miệng cười, “A, Niên phi nương nương của chúng ta cũng muốn gia nhập sao?”
Thanh Phong nghe vậy thì phân tâm, trên vai lại bị Mộ Dung Phái đâm một nhát, trên quần áo hắn dính đầy mồ hôi lẫn máu tươi.
Tuyền Cơ cười lạnh nói: “Ta không có võ công trong người, các ngươi cũng không một kiếm giết chết ta, là vì muốn giam giữ ta dùng để uy hiếp người nọ phải không?”
Mộ Dung Lâm bị nàng nói trúng tâm sự thì cả kinh, lập tức lạnh lùng nói: “Đúng vậy thì sao?”
Ánh mắt Tuyền Cơ chuyển động, thanh kiếm đã đặt ngang trên cổ của chính mình, “Thả hắn trở về báo tin, bằng không ta lập tức tự sát, các ngươi có thể lựa chọn dùng thi thể của ta để áp chế Long Phi Ly.”
“Ngươi!” Mộ Dung Lâm giận dữ, nàng vốn đã hận Tuyền Cơ thấu xương, lúc này lại hận không thể cắn xé nàng thành từng mảnh nhỏ.
Mộ Dung Phái hừ lạnh một tiếng, rút tay về thu hồi nhát kiếm trí mạng đang nhắm thẳng vào giữa ngực Thanh Phong. Thanh Phong lấy kiếm chống đỡ mới ổn định được thân mình đang chực ngã xuống.
Trên mặt đầy mồ hôi lẫn với máu, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tuyền Cơ, ánh mắt thống khổ mãnh liệt, hắn vậy mà cần đến nàng cứu hắn!
******
Trong bóng đêm một chiếc xe ngựa chạy nhanh như bay.
Bên trong xe ngựa, Tuyền Cơ đang cuộn mình ngồi một góc ôm cái đầu đau buốt khẽ rên rỉ. Mộ Dung Phái cười nói: “Lâm muội, hình như đầu nữ nhân này có bệnh.” Ánh mắt Mộ Dung Lâm âm trầm, cười lạnh nói: “Như vậy mà đã kêu đau à? Có muốn nếm thử cảm giác sống không bằng chết không?”
Mộ Dung Phái ngẩn ra, nghi hoặc nói: “Không phải là muội nhận được thư từ kinh thành của người nọ nói là chỉ giết hoàng đế mà giữ lại mạng của nữ nhân này, hắn còn có việc dùng đến sao?”
“Giữ lại mạng của nàng ta thì có thể, về phần dung nhan thì…”
******
Ánh trăng, mỳ trường thọ, rượu ngon.
Tuy rằng đơn giản nhưng hàng năm đều giống như nhau, Như Ý cảm giác hơi say, hai má ửng đỏ, Long Tử Cẩm mỉm cười lại châm rượu cho Long Phi Ly và Như Ý.
Như Ý khẽ liếc nhìn Long Phi Ly một cái, rốt cục nhịn không được đưa tay nắm lấy tay hắn phía dưới gầm bàn.
Đột nhiên một thanh âm lo lắng truyền đến, còn có lẫn tiếng khóc.
“Cửu ca, không xong rồi, Thanh Phong bị trọng thương, còn tẩu tẩu nàng… Huynh mau tới đây!”
Một thân ảnh nhỏ nhắn thoáng xuất hiện ở cửa hậu viện rồi nhanh chóng biến mất, Như Ý cả kinh, Long Phi Ly đã vén vạt áo đi ra ngoài.
Trong hoa viên, vẻ mặt Đoạn Ngọc Hoàn lo lắng, Ngọc Trí đã gấp đến độ bật khóc, Thanh Phong cả người đầy máu dựa vào người Hạ Tang, hắn vừa nhìn thấy Long Phi Ly thì tránh khỏi người Hạ Tang, quỳ gối xuống trước mặt Long Phi Ly, cắn răng nói nhỏ: “Sư huynh, ta xin lỗi huynh, Niên Tuyền Cơ bị Mộ Dung Lâm bắt đi rồi.”
Hắn đã nói muốn nàng chờ hắn cùng dùng bữa tối … Giống như lúc ở Đào Nguyên thôn hắn lại một lần nữa bỏ nàng lại, Long Phi Ly nhắm chặt hai mắt lại, tay nắm thành quyền hung hăng đấm xuống bàn đá thì thấy hàng chữ đỏ sẫm trên bàn.
Hạ dạ yến, *
Lục tửu nhất bôi ca nhất biến.
Tái bái trần tam nguyện.
Nhất nguyện lang quân thiên tuế,
Nhị nguyện thiếp thân trường kiện,
Tam nguyện như đồng lương thượng yến,
Tuế tuế trường tương kiến.
* : đây là bài thơ Trường mệnh nữ của nhà thơ Phùng Duyên Kỷ đời nhà Đường, chỉ trừ câu đầu ‘Xuân nhật yến’ được Tuyền Cơ sửa lại thành Hạ dạ yến cho hợp hoàn cảnh của nàng.
Thấy bài thơ, cả người Long Phi Ly chấn động, trong nháy mắt cảm thấy tim mình bị nghiền thành mảnh nhỏ.
Trừ Thanh Phong ra thì tất cả mọi người đều giật mình nhìn về phía hàng chữ trên bàn lại đột nhiên thấy ánh mắt cuồng nộ thô bạo của Long Phi Ly.
“Vì sao nàng lại đi ra ngoài?”
Như Ý cắn môi cười khổ, “Có lẽ là bởi vì cây lược gỗ Hoàng Thượng tặng cho Như Ý.”
Long Phi Ly một tay ấn lên vai Như Ý, trong hai tròng mắt hiện ra tơ máu đáng sợ, từng chữ từng chút hỏi: “Cây lược gỗ nào?”
******
Yên Hà trấn là kinh đô của quận Yên Hà, rất phồn hoa nhộn nhịp, không hề kém cỏi so với kinh thành. Nơi này là Yến Vân lâu, tửu lâu nổi tiếng nhất trong trấn.
“A, tiểu nhị ca, sắc mặt ngươi như đưa đám vậy bộ không sợ làm khách bỏ chạy hết sao?”
Tiểu nhị đứng ở cửa tửu lâu cười gượng vài tiếng, cung kính nói: “Chào Thanh Loan tiểu thư.”
Thanh Loan tiểu thư là người nhà đại phú hộ trong trấn, có ai mà không kính sợ ba phần?
Hắn nhìn nhìn ba nam tử đi sau Thanh Loan, sắc mặt lại tươi cười, “Chào Chiến Bách công tử, chào Thư Vọng công tử, Ngũ Tứ cũng đến đây à.”
Thanh Loan tiểu thư cùng Thư Vọng công tử là huynh muội, họ Nhan; Chiến Bách công tử họ Phong, Phong gia và Bạch gia là hai nhà đại phú hộ nổi danh nhất quận Yên Hà, chỉ là Phong gia làm ăn nhất quán hạn chế, mới khiến cho danh tiếng Bạch gia vượt trên Phong gia, nhưng cuối cùng Bạch gia lại rơi vào kết cục gia đạo sa sút, người nhà phân tán khắp nơi, đương gia chủ tử Tử Hư lại mất tích, rốt cục không bằng Phong gia thực lực ổn định khó thể đánh ngã.
Thanh Loan cười nói: “Tiểu nhị ca, có giữ sương phòng tốt nào lại cho chúng ta không vậy?”
Tiểu nhị cười khổ, “Sương phòng tốt nhất ở đây sao có thể không chừa lại cho các vị được chứ? Nhưng vừa rồi có một người mặc đồ đen ác ôn đến đây, không hỏi rõ trắng đen đã chiếm mất, chưởng quầy nói với hắn còn bị đánh cho một trận nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.