Long Phi Ly thấy nàng thần sắc hờn dỗi, kêu lên đau đớn có chín phần là giả, thì có vài phần bất đắc dĩ, xấu hổ phát hiện ra chính mình đang hoài niệm bộ dạng lưu manh xấu xa ngày xưa của nàng, thở dài, nói: “Nói đi, trẫm cho phép nàng là được rồi chứ gì. ”
“Ta biết nơi hậu nhân của Bạch gia ẩn thân, ta dẫn ngươi đi ra ngoài tìm hắn.”
Ánh mắt Long Phi Ly vi liễm, đưa tay nựng khuôn mặt của nàng, “Nàng thật sự chính là nữ nhi của Niên thừa tướng sao?”
Tuyền Cơ biết hắn nghi ngờ, ngửa đầu mỉm cười, “Nếu ta không phải là nữ nhi của Niên thừa tướng thì ngươi nói ta là ai?”
Long Phi Ly đột nhiên xốc vạt áo của nàng lên, Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi, ngón tay của hoàng đế lại mơn trớn bớt son nhỏ trước ngực của nàng, cách miệng vết thương chỉ chừng một tấc. Tuyền Cơ nhắm mắt lại, nàng có thể cảm giác được bàn tay hắn hơi lạnh, động tác cẩn thận.
“Phụ hoàng mở yến tiệc chiêu đãi quần thần đến chúc thọ, mẫu thân của nàng là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, khi còn bé nàng từng theo cha mẹ tiến cung, trước kia trẫm đã từng gặp nàng, cũng xem qua cái bớt này của nàng.”
Tuyền Cơ tò mò, lại bật cười, “Ngươi khi đó mới có mấy tuổi, sao lại nhìn chỗ tư mật cỡ này trên người tiểu cô nương, thật sự là tên bại hoại háo sắc.”
Long Phi Ly nhíu mày cười, “Nhìn thì nhìn, dù sao nàng cũng là người của trẫm, không sớm thì muộn. Nàng khi đó ước chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873305/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.