“Để chế tạo một cái hang lớn cho con rồng cao ngạo kia cư ngụ, ai gia có thể phải tiêu phí không ít trân bảo, ngoài cửa hang phải dùng phỉ thúy, mã não, ngọc thạch nghiền nát khảm lên, cũng sẽ không làm ủy khuất thân phận của con của ngươi.” “Ngươi định đối với hắn như thế nào?” Tố Như lạnh lùng nói, thân thể của bà ở bên trong hang không thể nhúc nhích, chỉ có cổ là có thể cử động, bà giãy dụa, da thịt trên gáy liền ma sát tê tê rung động. “Mười bốn năm trước, trước khi hắn đăng cơ một đêm, may mắn thoát chết…” Thái Hậu nhẹ giọng nói xong, đột nhiên mi sắc trầm xuống, giữa trán ẩn ẩn một làn hắc khí, rất nhanh nàng lại cười nói: “Chuyện may mắn sẽ không phát sinh hai lần, cái ghế hoàng đế này, hắn ngồi mười bốn năm, đã đủ rồi!” Tố Như cười lạnh. Thái Hậu đột nhiên đứng lên, một tay chỉ vào bà, “Ngươi cười cái gì?” “Nô tỳ cười ngươi uổng phí tâm cơ.” Tố Như thản nhiên nói. Mẫu tử tình thâm, vừa rồi trong lúc kích động nàng mới thất sắc; nàng vốn là người rất trí tuệ, lúc này đã tỉnh táo lại, “Mười bốn năm trước, Ôn Bích Nghi ngươi không chiếm được cái gì, hôm nay cũng sẽ không có được, ngôi vị hoàng đế này con trai Tố Như đã có thể ngồi mười bốn năm, thì nhất định có thể ngồi tiếp mười bốn năm nữa.” “Nương nương, thứ không thuộc về ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không về ngươi.” Thái Hậu giận dữ, “Ngươi im miệng!” Nàng nói xong chạy vội tới trên tường chụp lấy một con đao nhỏ, giơ tay lên rạch lên mặt Tố Như. Gương mặt kiếm không ra một chỗ lành lặn của nữ tử nhất thời trào ra một dòng máu. “Tiện tỳ nhà ngươi, năm đó ngươi câu dẫn tiên hoàng, ngươi bất quá chỉ là một ả hầu gái xuất thân thấp hèn, hắn lại phong ngươi làm chính phi, lập con của ngươi làm thái tử. Ai gia là hoàng hậu của hắn, Dục nhi là con trai thứ ba của hắn, theo tôn ti thứ tự lớn nhỏ, sao đến lượt con của ả tiện nhân nhà ngươi đảm đương vương vị?” “Bởi vì hắn yêu Tố Như.” Tố Như nhẹ giọng nói. Yết hầu của Thái Hậu bật ra chút âm thanh nghẹn lại, nàng vung tay lên, con đao nhỏ lập tức rạch lên mặt Tố Như. Nàng xuất thân là con nhà võ tướng, dùng lực rất mạnh, vài tia huyết nhục trên mặt Tố Như bị moi ra. Tố Như chỉ cắn chặt răng cười, hốc mắt không còn con ngươi cũng không thấm ra một giọt nước mắt. Thanh âm bên tai tựa hồ xuyên qua trí nhớ xa xăm. “Như nhi, nếu nàng sinh con trai, trẫm sẽ phong hắn làm thái tử.” Khi đó, gương mặt cô gái còn yêu kiều như hoa, một đôi mắt phượng tràn đầy ý cười, nàng ngửa đầu hỏi hoàng đế trẻ tuổi ở sau lưng đang ôm chặt nàng. Đó là một nam nhân thực ôn nhu. “Vì sao vậy?” “Nàng có biết vì sao …” —— nàng có biết vì sao . Tố Như cười khẽ, những lời này là nguyên nhân nàng bị giam vào trong hang, cũng là lý do để nàng chống đỡ qua hơn mười năm ở chỗ này. ****** Canh ba, Thu Thủy hiên. Đây là tẩm cung của tân phi Dao Quang của Khánh gia hoàng đế. Trên giường, Dao Quang vo chặt mẫu giấy trong lòng bàn tay, gương mặt xinh đẹp giờ phút này lại có tí sắc thái dữ tợn. Phụ thân lại truyền tin đến, hỏi nàng có chiếm được sủng ái của hoàng đế hay không, còn về việc binh quyền, dạy nàng ở trước mặt hoàng đế góp lời nói Niên Tụng Đình và Niên tướng ý kiến không hợp nhau, Niên Tụng Đình chỉ trung thành với hoàng đế. Là do Niên tướng hiểu được hoàng đế hoài nghi hắn cấu kết với Hung Nô mới suy tính đến biện pháp này, mấy ngày nay trên triều, trước mặt quan lại cũng nhiều lời phê phán Niên Tụng Đình, nói đã uổng phí thu nhận tên nghĩa tử này, để làm cho hoàng đế yên tâm giao quyền. Lại hỏi gần đây hoàng đế đối với Tuyền Cơ như thế nào, nàng có nắm chắc thời cơ hạ bệ muội muội này không. Nhớ tới lúc chạng vạng ở Trữ Tú điện, Dao Quang cắn chặt môi, không, nàng không thể nói cho phụ thân… Hoàng đế hình như thật sự sủng ái Tuyền Cơ, nếu phụ thân biết, ắt sẽ coi thường nàng vô dụng. Nàng tự nhận tướng mạo tài trí đều hơn hẳn Tuyền Cơ, có thể nào để cho người ta xem thường… Lần này, Niên Dao Quang nàng nhất định phải thắng lại! Nam tử tuấn tú đẹp đẽ đứng trên vạn vạn người kia chỉ có thể là của nàng! ****** Canh ba, Trữ Tú điện. Bên ngoài dạ minh châu chiếu sáng, nam tử đem nữ tử đang gối lên cánh tay của mình nhẹ nhàng đặt lên gối đầu, nhìn nàng liếc mắt một cái, đưa tay điểm huyệt ngủ của nàng. Nữ tử khẽ rên một tiếng,càng ngủ sâu. Trên vai nàng lộ ra một mảng da thịt lớn không được che phủ, nam tử kéo chăn đã hơi trượt xuống đắp lên cho nàng rồi khoác áo đi ra ngoài. Xốc màn thủy tinh lên, gian ngoài đã có ba người đứng yên đợi, chính là Từ Hi, Hạ Tang cùng Thanh Phong. “Hạ Tang, có tin tức của Phong Chiến Bách không?” Ánh mặt Hạ Tang hiện lên một chút chần chờ, thấp giọng nói: “Người đó giống tiêu thất hư không, thám tử còn đang truy tìm.” Thanh âm Long Phi Ly lạnh lùng, “Ngươi nhớ kỹ, trẫm nhất định phải có tin tức của hắn!” Nhớ lại chuyện đêm qua ở Yên Vũ lâu, Hạ Tang rùng mình, “Nô tài hiểu rõ.” “Hoàng Thượng,” lúc này Từ Hi nói: “Các nhóm thám tử xác minh hồi báo, tung tích bọn họ phát hiện ở các quận tựa hồ đều không phải là hậu nhân Bạch gia.” Long Phi Ly hơi hơi ninh mi, “Còn có mấy nhóm thám tử chưa trở về báo cáo tin tức?” Từ Hi thấp giọng nói: “Chỉ còn một nhóm cuối cùng.” “Ưm.” Long Phi Ly nhìn Thanh Phong liếc mắt một cái, “Trong vòng năm ngày nếu lại không có tin tức của Bạch gia, ngươi đến chỗ Hạ Hầu Sơ bí mật đưa Trữ Quân Vọng đến gặp trẫm.” Thanh Phong vuốt cằm, “Thanh Phong đã hiểu.” Từ Hi tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: “Hoàng Thượng, bên cô nương kia cũng có tin truyền đến.” Hạ Tang cùng Thanh Phong nhìn nhau, trên mặt đều mặt biến sắc. Long Phi Ly mâu quang khẽ nhúc nhích, “Lúc nào?” “Canh bốn nàng ấy chờ ngài ở Vực cung.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]