“ Đi? Đây là đất nước của trẫm, nàng là nữ nhân của trẫm!”
Long Phi Ly cười lạnh, đột nhiên ho một tiếng, đôi mắt lạnh nhìn nàng chằm chằm, nhưng lại cực kỳ nóng bỏng giống như muốn ôm trọn lấy nàng.
Lúc này, Từ Hi đi tới, che ô giấy dầu lên trên đầu Long Phi Ly.
“Hoàng thượng, bảo trọng thân thể.”
Long Phi Ly lại vươn tay ra, chiếc ô trên đầu rơi xuống, hòa với tiếng mưa rơi lách tách bàng bạc trong khoảng không.
“Tuyền Cơ là người của hoàng thượng, nhưng ta thì không. Đã nói xong rồi, ta trở về ngủ, người cũng nên sớm trở về tìm mỹ nhân của người thị tẩm đi.”
Tuyền Cơ nhắm đôi mắt se sẽ đau lại, không để ý đến hắn, cứ vậy vịn men theo tường chậm chạp đi vào.
Bàn tay bên vốn buông bên sườn của Long Phi Ly nắm lại thành quyền.
Đưa nàng tới nơi này là vì gì, đêm hôm khuya khoắt đội mưa chạy tới nơi này rốt cuộc là vì cái gì? Vì mảnh giấy rách viết loạn nàng ném một góc sao? Vậy mà hắn lại giữ cất vào trong ngực…
Tuyền Cơ chỉ cảm thấy thắt lưng nhói đau, không ngờ người nọ vô thanh vô tức đi ngay sau lưng, ôm lấy nàng.
“Buông ra, khốn nạn, ngươi làm miệng vết thương của ta bị đau.” Nàng cả giận nói, đáng tiếc thể lực chưa hồi phục, lại bị mưa rơi làm nhiễm lạnh, tiếng hô lên chỉ là một giọng nói run run khàn khàn.
Mà Long Phi Ly lại chẳng buồn để lời nàng, nhanh chóng ôm chặt nàng trong ngực, bước về phía sân.
“Nô tài/ Nô tỳ khấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873250/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.