Hắn thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, bỏ qua chiếc khăn tay vô dụng, cúi người nhẹ nàng ngậm lấy đôi môi nàng.
Tuyền Cơ lập tức mềm nhũn.
Lúc này, giọng Từ Hi truyền vào, “ Hoàng thượng, đã đến Niên phủ, Niên tướng đã ở cử để cung nghênh thánh giá.”
Mành bị cung nữ xốc lên.
Kiệu, sớm đã có thái giám hộ giá, Điệp Phong cũng đã đứng hầu ở một bên.
Tuyền Cơ thò đầu ra định xuống, đang do dự không biết có nên dẫm lên lưng thái giám kia hay không, Long Phi Ly đã tự mình ôm nàng hạ kiệu.
Nàng mới từ trong ngực hắn nhìn ra, những người bên ngoài đã quỳ xuống một mảng đen to lớn.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên thiên tuế.”
Long Phi Ly đi lên phía trước, tự tay nâng nam tử mặc hoa phục ở chính giữa lên, cười nói: “Bình thân, Niên tướng cũng mau đứng lên đi.”
Tuyền Cơ trong lòng có chút khẩn trương, vị kia chính là Niên tướng.
Vị Niên tướng này nhìn không ra một tia quyền thần bá đạo, Quần áo bằng gấm trắng thêu bách điểu, ngoài năm mươi tuổi, mặt như quan ngọc, mũi cao thẳng, anh mắt hàm súc như châu ngọc Quang Hoa, có cảm giác giống như một gã thư sinh thì đúng hơn. Không tính dân chúng đứng chật ních từ ngoài ngã tư đường, thì trước cửa Niên phủ người đứng cũng đủ nhiều.
Bên phải Niên Tưởng Phùng là vài nam nhân tuổi tác xấp xỉ hắn, ước chừng là huynh đệ hắn, bên hông đứng hơn mười cô gái dáng vóc thướt tha, có vẻ tuổi còn nhỏ, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sinh-duyen-bao-quan-on-nhu-cua-ta/873235/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.