Chương trước
Chương sau
Tuyền Cơ hiểu được đây chính Thái hậu.
Chỉ nghe nam nhân áo lam kia cất cao giọng nói: “Nhi thần Lập Dục bái kiến mẫu hậu, bái kiến Hoàng hậu nương nương, các vị nương nương.”
Thái hậu cười vuốt cằm, đối với nam nhân đổi sang sắc mặt hiền lành.
“Đều là người trong nhà, Tử Ninh vương gia đa lễ.” Một giọng nữ khác thản nhiên vang lên, mềm mại,uyển chuyển.
Kẻ biến thái này hóa ra là huynh đệ của hoàng đế? Đợi chút, vợ lớn của hoàng đế cũng ở đây?
Tuyền Cơ lúc này mới chú ý tới đứng ở bên cạnh thái hậu còn có hơn mười mỹ nữ mặc cung trang, trong đó bên cạnh Thái hậu trái phải có hai, ba người khiến nàng cảm thấy thật hứng thú.
Người con gái gần bên trái Thái hậu nhất, xinh đẹp động lòng người, váy trước ngực một mảnh vàng nhạt thúc la quần, mị sắc khôn cùng.
Người đứng thứ nhất bên phải, dung nhan khiêm nhường nhưng lại thanh tú đoan trang, khí chất cao quý, trên người nàng mặc cẩm y thêu trăm phượng hướng hoàng đồ, Tuyền Cơ có cảm giác nàng chính là Hoàng hậu. Nhớ đến vừa nãy người Tử Ninh vương gia thỉnh an có lẽ chính là nàng.
Mỹ nhân đứng bên cạnh hoàng hậu đưa mắt nhìn từng người trong gian phòng, so cùng người bên tay trái nàng, đúng là xuân lan thu cúc, mỗi người một nét.
Các nàng dù béo gầy cũng đều là mỹ nhân, chẳng lẽ nói Niên Tuyền Cơ này đúng là một trang tuyệt sắc, bằng không vì sao hoàng đế lại triệu nàng thị tẩm? Nàng đột nhiên tò mò muốn biết dung mạo nguyên bản khi lột bỏ lớp da này. Nữ nhân thật sự là động vật kỳ quái, chết đến nơi vẫn còn quan tâm đến dung mạo, nàng bật cười, thân mình cũng không khỏi run nhè nhẹ.
Có ánh mắt sáng quắc nhìn về phía nàng, vừa đùa cợt vừa ngoan độc, là tên vương gia hỗn đản kia!Nàng cười lạnh, không chịu yếu thế lại trừng mắt liếc qua.
“Thái hậu nương nương, tội phi này đã bắt trở về, nên xử trí thế nào ạ?” Cung nữ đứng bên phải thái hậu, lên tiếng.
Thái hậu ánh mắt dừng ở trên người Tuyền Cơ đánh giá, lạnh lùng nói: “Niên thị lúc trước hạ độc ai gia, sợ tội chạy trốn, tội ác tày trời, người đâu, đem nàng trượng tễ!”
* trượng tễ: một loại hình phạt rất đáng sợ thời cổ.
Tuyền cơ kinh hãi, lúc này cũng không nghĩ được gì nhiều, có thể kéo dài một khắc thì cố một khắc, gấp giọng nói: “Thái hậu nương nương nói nô tỳ hạ độc người, xin hỏi chứng cứ đâu. Nếu cứ mơ hồ như thế chết đi, nô tỳ thật không phục.”
“Niên muội muội, cung nữ bên người ngươi khai ra như vậy, ngươi còn chống chế?” Hai vị Thu cúc mỹ nhân cười đến kiều mị.
“Được, sẽ để ngươi hết mơ hồ, đem gian tỳ kia mang vào cho ai gia.” Thái hậu khóe miệng cong lên, trào phúng nói.
Lúc này, hai tên thái giám kéo một tiểu cug nữ tiến vào, nàng cả người đầy máu tươi, một đôi tay bong da tróc thịt, cúi ở dưới sân, đúng là đã dùng khổ hình tra khảo.
Nàng vừa nhìn thấy Tuyền Cơ, ánh mắt buồn bã tựa hồ đột nhiên tức giận, nổi điên vọt tới bên người Tuyền Cơ, khóc nói: “Tiểu thư, tiểu thư, các nàng lừa ta, các nàng nói chỉ cần ta nhận tội thì sẽ không truy cứu người.”
“Ta chết cũng không bán đứng người, là các nàng lừa ta… Ô”
Đứa nhỏ này mới chỉ cùng lắm là mười ba, mười bốn tuổi, nhưng lại gặp những người khó đắc tội như vậy. Tuyền Cơ đôi mắt nóng lên, hai cánh tay giơ lên, gắt gao ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, ánh mắt quật cường nhìn qua từng người.
“Bất quá là muốn mạng của ta, hãy tha cho đứa nhỏ này, ta liền nhận tội, bằng không, cho dù đem Niên Tuyền Cơ đánh chết, Niên Tuyền Cơ ta cũng tuyệt đối không nhận.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.