Chương trước
Chương sau
Chu Thất cười nhạt, « Nhảm nhí, dù kiếp này tôi chẳng thể sống một đời có ích, nhưng chết rồi, sẽ lại đầu thai. »
« Chúng sinh có tất thảy sáu giới đạo, thiên giới, ma giới, loài người, súc vật, quỷ đói, địa phủ. Cô nghĩ rằng kiếp sau lại có thể trở lại làm người sao ? » Chàng trai cười nhạo, « Số kiếp của cô nhất định phải trải qua ba kiếp giới. » (ý là chị ý ngoài làm ng còn phải làm thêm 2 kiểu thần tiên, súc vật, dã quỷ, … gì đó)
Chu Thất lặng mình hồi lâu mới nghi ngờ hỏi : « Vì sao anh lại giúp tôi ? Anh là ai ? Hay đúng hơn, anh thật ra … không phải là người ? »
« Chuyện đó cô không cần biết ? » Giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Chu Thất cắn chặt răng, « Xin hãy cứu tôi. »
Chàng trai cười, khuôn mặt thản nhiên từ đầu tới giờ bỗng trở nên nghiêm trang, « Lại đây. »
Chu Thất bước lại rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
« Được. » Chàng trai nói.
Chu Thất kinh ngạc nhìn người con trai đưa qua một quyển sách, bên ngoài viết chữ kiểu gần giống phổn thể :
Tây Lãnh quốc. Triều đại Vân Thương.
Nàng hỏi, « Đây là gì ? »
“Triều đại trong khoảng không đó là triều đại Vân Thương, có 12 nước. Nơi mà cô sẽ đến là Tây Lãnh Quốc. Đây là cuốn sách ghi lại những sự kiện quan trọng trong cuộc đời, hãy mang nó theo mình, sẽ có ích cho cô.”
“Những sự kiện trong cuộc đời ai?” Sự hiếu kì nổi lên, Chu Thất bất giác lật mở trang sách, tờ giấy mỏng nhẹ lướt theo ngón tay lật dở.
Hương thơm xạ hương phảng phất, trang giấy trắng tinh, không một chữ.
Nàng lắp bắp kinh hãi, bên tai lại lanh lảnh lướt qua giọng nói của người đó, “Chu Thất, nhìn kĩ lại xem, thật là không có chữ sao?”
Như bị thôi miên, Chu Thất chăm chú nhìn lại trang sách, trang giấy lại đột nhiên xoáy vòng tầng tầng lớp lớp.
Dường như có gió thổi qua, vụt một cái nến đã tắt.
Trước mắt trở nên tối đen.
******
“Niên Phi nương nương đã tạ thế.”
“…”
“Mau đi báo cho Thái hậu biết, Niên phi đã chết.”
Ồn quá … thật là vô cùng ồn ào mà!
Lại có bước chân quay lại. Dường như có rất nhiều người ra vào! Bước chân thật vội vã!
Có hương thơm xạ hương thoảng đến.
Có gì đó ở trên yết hầu khiến hô hấp không thông, rất nóng lại đau.
Nheo mở mắt, Chu Thất ngồi dậy, khẽ giật mình kêu ra tiếng.
Nàng đang ở … trên giường!
Món nợ khổng lồ, Tân Truy Truy mất tích, bản thân bị đuổi giết, con mèo đen, đột nhiên nhận được tin nhắn, số 18 phố Tây Ninh, người con trai mặc áo xanh với ánh mắt thần bí. Quả nhiên là mộng Nam Kha.*
* Mộng Nam Kha là: Trong tiếng Hán có một câu thành ngữ “Giấc mộng Nam Kha”, được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một không tưởng không thể thực hiện được của một người nào đó. Thành ngữ này có nguồn gốc từ cuốn tiểu thuyết “Tiểu sử Nam Kha Thái Thú” của tác giả Lý Công Tá đời Đường Trung Quốc thế kỷ 9 công nguyên.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, Chu Thất không khỏi bật cười.
Tay hình như chạm vào vật gì đó, cảm thấy kì lạ, tùy tiện cầm lên xem.
Tây Lãnh Quốc. Triều đại Vân Thương – quyển sách này là?
Một dòng khí lạnh thổi qua, nàng giật mình quay đầu nhìn lại, bên giường có rất nhiều người đang quỳ. Nam có, nữ có. Tất cả đều đang chăm chú nhìn nàng, sắc mặt tái nhợt, đầy vẻ sợ hãi.
“Niên phi đã sống lại.”
Rốt cuộc, một giọng nói run rẩy cất lên phá vỡ sự hoảng loạn trong căn phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.