Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130
Chương sau
Trên đường trở về, Ngô viện trưởng thở dài một hơi, ngữ trọng tâm trường (lời nói thấm thía) nói rằng: “Cửu Chiếu, trải qua chuyện lần này, đáng lẽ ta không nên nói nữa. Thế nhưng ta muốn cho em một lời khuyên: Cơ hội không dễ có, phải quý trọng. Biết không?” Từ Cửu Chiếu dĩ nhiên là gật đầu đồng ý, nói rằng: “Em sẽ, viện trưởng.” Cậu dừng một chút rồi nói: “Chuyện ngày hôm nay còn phải cám ơn người.” Ngô viện trưởng hơi mệt mỏi cười: “Kỳ thực không có ta, chính em cũng có thể lo liệu. Chiêu đầu kỳ sở hảo của em rất có hiệu quả.” Từ Cửu Chiếu lắc đầu nghiêm túc nói rằng: “Nhưng nhất định sẽ bị làm khó nhiều hơn.” Ngày hôm nay bởi vì có Ngô viện trưởng, Trương Văn Chiêu mới nể tình. Nếu như Từ Cửu Chiếu một mình xuất hiện, không chừng Trương Văn Chiêu sẽ vì chuyện lúc trước mà trong lòng cảm thấy khó chịu, thì ngay cả mặt mũi của ông ta cũng không thể nhìn thấy. Đây không phải vấn đề khoan dung độ lượng, cho dù là ai nhìn thấy kẻ làm hại mình vô duyên vô cớ tổn thất mấy vạn đồng cũng sẽ không vui vẻ gì. Hai người trở về, vừa lúc gặp phải bọn nhỏ trong viện tan học hợp thành đàn kết bạn tốp năm tốp ba đi về tới. “Cửu Chiếu! Chờ một chút !” Một thanh âm xa lạ gọi tên Từ Cửu Chiếu. Từ Cửu Chiếu dừng bước, quay đầu lại nhìn. Những đứa trẻ trong viện mồ côi đều khoảng mười mấy tuổi, cậu chỉ có thể nghe ra đây là tiếng một cậu bé xấp xỉ tuổi với cậu, thế nhưng rốt cuộc là người nào đang gọi cậu, cậu không biết được. Nhưng lúc này, Ngô viện trưởng ở bên cạnh mở miệng nói rằng: “Có người tìm em, ta đây liền đi về trước.” Ngô viện trưởng xoay người đi, Từ Cửu Chiếu chỉ có thể trơ mắt nhìn người đồng minh duy nhất có thể giúp cậu nhận biết người khác rời đi. Từ Cửu Chiếu không thể làm gì khác hơn là cố tự trấn định đứng tại chỗ chờ đợi, nhìn xem người nào sẽ đi tới trước mặt cậu. Kết quả là một thiếu niên cao bằng cậu đi tới trước mặt, hướng cậu nói rằng: “Nghe nói cậu đã trở về, nhưng vẫn không thấy bóng cậu đâu cả, nếu không phải thấy đồ vật của cậu không còn, tôi còn tưởng rằng là tin vịt chứ.” Từ Cửu Chiếu bất động thanh sắc nhìn người nọ nghe cậu ta nói. Xem ra người này ở cùng một phòng với nguyên thân. Từ Cửu Chiếu mở miệng nói rằng: “Bởi vì tôi bị thương trên đầu vẫn chưa có lành, trong kí túc xá lại nhiều người, đối với việc khôi phục vết thương không tốt, vì sợ quấy rầy tôi dưỡng bệnh, viện trưởng mới đồng ý cho tôi ở một phòng đơn.” Thiếu niên kia hâm mộ nhìn cậu nói rằng: “Ở riêng một phòng, chắc là đặc biệt thoải mái nhỉ.” Từ Cửu Chiếu hỏi: “Cậu kêu tôi có chuyện gì không?” Thiếu niên kia lúc này mới hồi phục tinh thần, nói chính sự: “Mấy ngày nay cậu có nhìn thấy Cửu Dương không? Tôi đã lâu không có thấy cậu ta.” Từ Cửu Chiếu trên mặt không có biểu tình gì chớp mắt, cậu ngay cả tên của người trước mặt cũng không biết, chớ nói chi là Cửu Dương! “Tôi không có thấy.” Người nọ vẻ mặt kỳ quái: “Phải không? Cậu không phải là có quan hệ tốt với cậu ta sao? Từ khi Cửu Lợi ca rời viện đi làm công, hai người bình thường vẫn luôn sinh hoạt với nhau mà.” Từ Cửu Chiếu yên lặng đem thông tin “Cửu Dương cùng nguyên thân quan hệ rất tốt, bình thường cùng nhau sinh hoạt” ghi nhớ trong đầu. Người nọ hỏi tiếp: “Vậy cậu biết tên đó đi nơi nào không?” Từ Cửu Chiếu cảm thấy kỳ quái nói rằng: “Tôi không biết. Bởi vì tôi bị thương ở đầu, cho nên có một số việc trước đây đều không nhớ nổi. Có chuyện nhớ, có chuyện không, thế nhưng chuyện này tôi không rõ ràng lắm.” Người nọ miệng lập tức mở ra hình chữ o, giật mình hỏi: “Nghiêm trọng như vậy sao?” Từ Cửu Chiếu nghiêm túc nói: “Nghiêm trọng đến mức tôi thậm chí không nhớ nổi tên của cậu là gì luôn.” Người nọ lộ ra biểu tình khiếp sợ, nhìn cậu giống như người bị bệnh sắp chết cẩn thận hỏi: “Bị mất trí nhớ hả?” Về sau Từ Cửu Chiếu mới biết còn có loại bệnh mất trí nhớ, có phần hối hận trước đây tại sao không có nghĩ đến chiêu này. “Không phải, chỉ là nhất thời quên một số chuyện, còn bị chứng tắt tiếng nữa.” Giải thích một phen chứng tắt tiếng là cái gì, người nọ hỏi một ít chi tiết, sau khi hoàn toàn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình mới nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đem chuyện này kể cho những người khác trong kí túc xá, đến lúc gặp mặt lại sẽ chỉ cho cậu tên của từng người.” Sau đó người kia nói: “Tên của tôi là Trịnh Cửu Thành. Trong viện chúng ta tên con trai chữ lót đều có một chữ “Cửu”, con gái chữ lót là “Hàm”. Còn họ là ngẫu nhiên chọn, có đôi khi lại tùy tiện lấy họ của một nhân viên nào đó trong viện.” Tùy tiện lấy họ của người nào đó?! Từ Cửu Chiếu khó tin trợn to hai mắt, họ tên sao có thể quyết định tùy tiện như vậy được, người cổ đại như cậu rất coi trọng việc truyền thừa và nối nghiệp dòng họ, quả thực việc này khó có thể tưởng tượng nổi, nhất thời tam quan của cậu lại bị chấn động một phen. Trịnh Cửu Thành cười ha ha một tiếng: “Cậu thật là dễ tin a, nói là nói như vậy, nhưng thật ra viện trưởng chúng ta dựa theo bách gia tính (trăm họ TQ) thường dùng để đặt.” Từ Cửu Chiếu cảm thấy như vậy mới đúng, tên họ là dùng cả đời, làm sao có thể tùy tùy tiện tiện như vậy. Trịnh Cửu Thành tựa hồ là nhìn thần sắc không dám tin của cậu cảm thấy rất thú vị, tiếp tục nói thêm: “Nhưng trước đây thực sự là tùy tiện lấy họ, về sau khi Ngô viện trưởng làm viện trưởng mới lấy họ từ bách gia tính.” Từ Cửu Chiếu lần này tò mò hỏi: “Viện trưởng trước kia là ai?” Trịnh Cửu Thành ngạc nhiên nói: “Ngay cả việc này mà cậu cũng quên?” Từ Cửu Chiếu lập tức tiu nghỉu nói: “Đúng vậy, cậu không nói, tôi cũng không biết chuyện này.” Trịnh Cửu Thành mím môi một chút, gật gật đầu nói: “Xem ra đúng là té không nhẹ. Viện trưởng trước kia tên là Thường Cửu, Thường viện trưởng. Cũng bởi vì tên của người có một chữ “Cửu”, cho nên tên của chúng ta đều có một chữ “Cửu”. Lúc Thường viện trưởng còn sống, Ngô viện trưởng chỉ là trợ lí. Mấy năm trước Thường viện trưởng bỗng nhiên bị não tụ huyết nên qua đời, sau này Ngô viện trưởng mới lên làm viện trưởng.” Từ Cửu Chiếu gật đầu tỏ vẻ hiểu được, sau đó đem trọng tâm câu chuyện trở lại đề tài ban đầu: “Tên đầy đủ của Cửu Dương là gì?” Bạn đang Trá»nh Cá»u Thà nh nói: âDÆ°Æ¡ng Cá»u DÆ°Æ¡ng, cáºu ta á» bên cạnh phòng chúng ta.â Từ Cá»u Chiếu há»i: âCáºu không thấy cáºu ta bao lâu rá»i? Trong viá»n không Äi tìm sao?â Trá»nh Cá»u Thà nh lắc Äầu nói rằng: âKhông ai có thá»i gian Äi tìm cáºu ta cả. Huá»ng chi cáºu ta cÅ©ng không há»c cao trung, lại ra ngoà i là m công, cÅ©ng không có xác Äá»nh rõ là mất tÃch hay không. Bây giá» nói không chừng lại chạy Äi Äâu Äó là m viá»c. NhÆ°ng theo lá»i của bá»n trong kà túc xá, trÆ°á»c má»t ngà y cáºu xảy ra chuyá»n còn thấy hai ngÆ°á»i trò chuyá»n vá»i nhau, sau khi cáºu và o bá»nh viá»n thì không thấy cáºu ta Äâu cả.â Sau khi xác thá»±c Từ Cá»u Chiếu không biết DÆ°Æ¡ng Cá»u DÆ°Æ¡ng á» nÆ¡i nà o, Trá»nh Cá»u Thà nh chá» Äà nh buông tha. Lúc má»t mình quay vá» phòng, Từ Cá»u Chiếu cà ng nghÄ© cà ng thấy kỳ lạ. TrÆ°á»c khi nguyên thân gặp chuyá»n không may DÆ°Æ¡ng Cá»u DÆ°Æ¡ng vẫn còn á» Äây, mà cáºu vừa xảy ra chuyá»n, ngÆ°á»i nà y Äã không thấy tÄm hÆ¡i, nói hai sá»± kiá»n không có liên quan vá»i nhau, Từ Cá»u Chiếu không tin. NgÆ°á»i khác không có nghÄ© tá»i phÆ°Æ¡ng diá»n nà y, Äó là bá»i vì thấy Từ Cá»u Chiếu chá» là bá» thÆ°Æ¡ng, hiá»n tại ngÆ°á»i không có viá»c gì Äã xuất viá»n. Từ Cá»u Chiếu cÅ©ng chÆ°a từng nói chuyá»n nà y có liên quan gì Äến DÆ°Æ¡ng Cá»u DÆ°Æ¡ng. Chá» có cáºu má»i biết, Từ Cá»u Chiếu tháºt sá»± Äã chết. Má»t ngÆ°á»i Äã chết, ngÆ°á»i kia thì không thấy Äâu, cho dù bây giá» cảnh sát Äến Äiá»u tra, cÅ©ng sẽ thấy ngÆ°á»i nà y không biết cái gì, hoặc là cÄn bản là cùng ngÆ°á»i chết không có liên quan gì. Hoặc là cáºu ta nhìn thấy Từ Cá»u Chiếu té xuá»ng há», thấy chuyá»n nhÆ° váºy, sợ hãi nên má»i trá»n Äi? Hoặc là chÃnh cáºu ta hại chết Từ Cá»u Chiếu? Suy nghÄ© há»i lâu cÅ©ng không nghÄ© ra Äược, Từ Cá»u Chiếu nhức Äầu tạm thá»i bá» qua. Hiá»n tại không có Äầu má»i, không có chứng cứ, chá» có thá» chá» ngÆ°á»i nà y lá» diá»n rá»i hãy nói. Ngà y thứ hai, Từ Cá»u Chiếu trá» lại xÆ°á»ng gá»m VÄn Váºn Äi là m. TrÆ°Æ¡ng VÄn Chiêu sau khi cáºu Äi vá» liá»n mang rượu ra nếm thá», biá»u tình vô cùng thoả mãn. Hắn cÅ©ng không biết rượu Nghiêu tháºt sá»± có hÆ°Æ¡ng vá» gì, chá» là nghe nói qua thôi, Từ Cá»u Chiếu tặng hắn loại rượu nà y rất phù hợp vá»i suy nghÄ© của hắn. Hắn Äá»i vá»i phần lá»
váºt nà y rất hà i lòng. Từ Cá»u Chiếu sau khi Äến Äược chÃnh TrÆ°Æ¡ng VÄn Chiêu dẫn cáºu tá»i khu là m viá»c. TrÆ°Æ¡ng VÄn Chiêu nói rằng: âNgà y hôm qua ta có Äi tìm hiá»u, trÆ°á»c Äó cháu theo Äà o công trong xÆ°á»ng há»c khâu chá»n, xá» lý và pha chế Äất, là m ra Äược má»t Ãt Äá» sứ nhá», tạo dáng phôi gá»m trên bà n xoay, coi nhÆ° là có cÆ¡ sá» nhất Äá»nh. Mặc dù nói là sÆ° phụ dẫn và o cá»a, tu hà nh dá»±a và o bản thân, ý là chủ yếu do ná» lá»±c cá nhân. NhÆ°ng trÆ°á»c tiên phải có thầy dạy tá»t má»i Äược, thầy Cao là nghá» nhân gá»m có 30 nÄm kinh nghiá»m, chế tác gá»m giả cá» vô cùng khéo tay, ngà y hôm nay ta mang cháu qua là Äá» là m há»c trò ông ấy, vá» phần ông ta có thu nháºn Äá» tá» không thì phải dá»±a và o chÃnh cháu thôi.â Từ Cá»u Chiếu trong lòng kinh ngạc, cáºu cÄn bản cÅ©ng không có nghÄ© tá»i TrÆ°Æ¡ng VÄn Chiêu lại cho cáºu há»c táºp cùng vá»i nghá» nhân chế tạo gá»m chân chÃnh. Há»c vá»i Äà o công và há»c vá»i nghá» nhân gá»m hoà n toà n là hai khái niá»m khác nhau má»t trá»i má»t vá»±c. Tuy rằng trÆ°á»c Äó cáºu từng Äược ban cho thân pháºn ngá»± diêu sÆ° cÅ©ng không cảm thấy thụ sủng nhược kinh, thế nhÆ°ng phần háºu Äãi lần nà y lại nằm ngoà i dá»± liá»u của cáºu nhiá»u lắm. Từ Cá»u Chiếu nói: âCám Æ¡n xÆ°á»ng trÆ°á»ng.â TrÆ°Æ¡ng VÄn Chiêu nguyên bản Äang nghiêm túc nói chuyá»n vá»i cáºu, vừa nói xong sắc mặt liá»n chuyá»n sang ngượng ngùng: âTiá»u Từ a, rượu Nghiêu cháu tặng ta mua á» nÆ¡i nà o thế? Ngà y hôm qua Äược rượu kia ta nhất thá»i rất cao hứng, kêu và i ngÆ°á»i bạn tá»i cùng thÆ°á»ng thức, kết quả là bá» há» uá»ng cạn sạch. Ta cÄn bản không phẩm ra mùi vá» gì.â Lý do âKhông phẩm ra vá» gìâ là nói cho khoa trÆ°Æ¡ng thôi, TrÆ°Æ¡ng VÄn Chiêu Äược tặng rượu Nghiêu liá»n Äắc ý trong lòng, Äem Äi khoe má»t vòng vá»i Äám bằng hữu trong nghá» của hắn, kết quả là những ngÆ°á»i Äó liá»n tá»i rá»i Äánh cÆ°á»p sạch sẽ, ngoà i ra những bằng hữu nÆ¡i khác cÅ©ng la hét Äòi nếm thá», dù rượu Äã hết nhÆ°ng ngÆ°á»i ta cÅ©ng mặc ká». TrÆ°Æ¡ng VÄn Chiêu cÅ©ng không có biá»n pháp, chá» có thá» mặt dà y tìm Từ Cá»u Chiếu há»i thÄm. Từ Cá»u Chiếu kinh ngạc, vò rượu Äó không Ãt, váºy mà trong má»t ngà y má»t Äêm liá»n uá»ng sạch. Từ Cá»u Chiếu nói: âNếu xÆ°á»ng trÆ°á»ng thÃch, cháu sẽ ÄÆ°a tá»i, cái nà y có gì khó Äâu.â TrÆ°Æ¡ng VÄn Chiêu cÆ°á»i nói: âTa vá»i những bằng hữu kia Äá»u yêu rượu, cÄn bản là vô giúp vui, là m sao có thá» Äá» cho cháu tá»n kém chứ. Cháu nói cho ta biết nÆ¡i mua, ta trá»±c tiếp dẫn bá»n há» Äi Äến là Äược.â Từ Cá»u Chiếu suy nghÄ© má»t chút, cáºu hiá»n tại cÅ©ng không có nhiá»u tiá»n, quả thá»±c gánh vác không ná»i, vì váºy liá»n Äem tên thôn là ng kia nói cho TrÆ°Æ¡ng VÄn Chiêu . Thôn là ng kia trên cÆ¡ bản là Ỡvùng hoang vu hẻo lánh, TrÆ°Æ¡ng VÄn Chiêu là dân trong vùng cÅ©ng chÆ°a từng nghe nói qua.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130
Chương sau