Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130
Chương sau
Ngày nay nơi còn ủ rượu Nghiêu chỉ có ở thôn làng xa xôi. Từ Cửu Chiếu lấy ra một nghìn đồng mà Ngô Cửu Lợi cho cậu cùng Lý sư phó đi mua rượu. Ngô viện trưởng lo lắng Từ Cửu Chiếu đi một mình, cho nên mới làm thay việc của Lý sư phó, để ông cùng đi với cậu. Từ Cửu Chiếu đối với sự chiếu cố của Ngô viện trưởng trong lòng rất cảm động, cậu tới nơi này bất quá cũng chỉ hơn một tháng, nhưng lại gặp được hai người đối với cậu rất tốt. Tuy rằng hai người này quan tâm cậu là bởi vì nguyên thân trước kia, thế nhưng bản thân Từ Cửu Chiếu cũng thừa nhận phần tình cảm này. Từ Cửu Chiếu là một người ân oán phân minh, ai đối tốt với cậu, cậu đều nhớ kỹ ở trong lòng. Vì cảm niệm hai người này đối với cậu thật tốt, nên Từ Cửu Chiếu không muốn lộ ra sơ hở chuyện cậu là tá thi hoàn dương. Nếu bị lộ ra, ngoại trừ khiến hai người tức giận vì thân thể này bị cậu chiếm dụng và bi thương do nguyên thân qua đời thì ngoài ra không có bất kỳ chỗ tốt nào. Rượu Nghiêu tuy rằng hiếm gặp, thế nhưng mua nó lại cũng không có tốn bao nhiêu tiền. Thậm chí chỉ dùng một tờ tiền màu đỏ mà thôi. Lý sư phó sau khi nếm thử cũng khen ngon, sau đó chính mình cũng mua vài cân rượu, đem lão hán chưng cất rượu cười đến không thấy trời đất gì. Rượu mặc dù ngon, nhưng tiếc là bên ngoài vò rượu không đẹp lắm. Từ Cửu Chiếu cũng không có cách nào, miệng vò đã bị bịt kín, nếu vì vẻ ngoài mà đổi sang vò khác khiến rượu bay hết mùi là chuyện Từ Cửu Chiếu không muốn. Cuối cùng Từ Cửu Chiếu tìm một miếng vải đỏ hình vuông phủ lên miệng bình, cắt một miếng giấy đỏ rồi dùng bút lông mua được chấm mực viết hai chữ “Rượu Nghiêu”. Từ Cửu Chiếu cau mày, mắt nhìn chằm chằm chữ trên giấy, rất không vừa lòng. Bút lông không phải loại tốt, nói là bút lông sói nhưng căn bản là không phải. Mực nước là loại pha sẵn, cũng không phải loại dùng thanh mực mài ra, mặc dù cậu đã lắc nhiều lần nhưng mực vẫn không đều. Hơn nữa khi viết hai chữ này, tuy rằng thoạt nhìn bút lực mạnh mẽ, tròn trịa, nhưng chỉ có cậu mới biết chữ của mình kém hơn trước rất nhiều. Không có cách nào cả, ai bảo cậu bị nhốt trong ngục hơn nửa năm, hơn nữa trước đó chỉ lo làm gốm, đã rất lâu chưa luyện chữ. Từ Cửu Chiếu thở dài một tiếng, đem bàn thu dọn sạch sẽ, chờ mực khô, đem giấy dán ngay ngắn trên vò rượu. Có vải đỏ cùng giấy đỏ kết hợp với chữ màu đen, vò rượu lập tức sáng sủa hơn. Ngày hôm sau, Từ Cửu Chiếu mang theo rượu cùng Ngô viện trưởng tới bái phỏng Trương Văn Chiêu. Trương Văn Chiêu khi đó đang ở trong phòng của mình xử lý công việc, nhìn thấy hai người tới cũng không nhiệt tình, không lãnh đạm, thái độ không mặn không nhạt. Cũng khó trách, Ngô viện trưởng tuy rằng giao thiệp rộng nhưng cùng Trương Văn Chiêu vẫn cách một tầng quan hệ, hơn nữa lúc trước Từ Cửu Chiếu lại gây ra chuyện như vậy, người ta làm sao có thể nhiệt tình với mình được. Ngô viện trưởng vẫn luôn quan tâm Từ Cửu Chiếu từ khi ở viện mồ côi đến khi cậu tự lập ra ngoài, nên cũng biết Từ Cửu Chiếu lần này phạm phải lỗi lớn. Tuy bà chưa nói gì, nhưng mà Từ Cửu Chiếu trong khoảng thời gian này có nỗ lực lại hiểu chuyện hơn so với trước đây, trải qua chuyện lần trước, đứa bé này cũng trưởng thành hơn. Qua việc trên chắc hẳn em ấy cũng rút ra bài học kinh nghiệm cho mình để làm việc cho tốt hơn. Bất kỳ một đứa trẻ nào biết hối cải tiến lên, Ngô viện trưởng đều không bỏ mặc. Cũng có khi bọn nhỏ trong viện đi ra ngoài lại trở thành kẻ vô tích sự hay thành phần tử bất lương. Ngô viện trưởng chứng kiến bọn nhỏ sa ngã lạc lối, vừa đau lòng lại bất lực. “Ngô viện trưởng tới đây là có chuyện gì sao?” Trương Văn Chiêu giật nhẹ khóe miệng, lộ ra tia cười không hề có thành ý. Ngô viện trưởng làm như không thấy hắn lãnh đạm, cười híp mắt nói rằng: “Hôm nay chủ yếu là mang theo hài tử này tới bồi tội cậu.” Trương Văn Chiêu nở nụ cười, chậm rãi nói rằng: “Tôi đây không đảm đương nổi, dù sao cũng là do cách quản lý của chúng tôi có vấn đề, nên mới để Từ Cửu Chiếu xảy ra chuyện.” Lúc này Từ Cửu Chiếu bước lên phía trước, rất cung kính đem lễ vật đã chuẩn bị đặt ở trên bàn. Ngoại trừ vò rượu, Ngô viện trưởng còn kêu Từ Cửu Chiếu mua thêm một ít quà khác, chỉ có một vò rượu có chút hơi khó coi. “Trương xưởng trưởng, hôm nay cháu đến chính là đặc biệt muốn nói lời xin lỗi ngài. Đều là do cháu tuổi còn trẻ không hiểu chuyện lại ham chơi. Phá hư quy củ trong xưởng, gây cho ngài phiền phức và tổn thất, mong ngài đại nhân không tính toán với tiểu nhân, tha thứ sai lầm của cháu.” Từ Cửu Chiếu cúi đầu nói. Trương Văn Chiêu nhấc tay lên nói rằng: “Những thứ này thì không cần, ta…” Còn chưa dứt lời, ánh mắt của hắn rơi vào vò rượu:”… Rượu Nghiêu?” Không thèm làm ra vẻ nữa, Trương Văn Chiêu vươn tay đem bình rượu bê qua: “Đây là loại rượu tế thần đã thất truyền sao ?” Từ Cửu Chiếu rốt cuộc cũng thả tâm xuống bụng, cậu cười nói: “Biết ngài thích uống rượu, cho nên cháu cố ý đi tìm. Rượu này bây giờ ở Hà Nam người ủ rất ít, đi nhiều nơi mới tìm được làng ủ loại rượu này.” “Đúng đúng đúng! Rượu này rất hiếm thấy, ta còn tưởng rằng loại rượu này đã thất truyền rồi chứ !” Trương Văn Chiêu gặp được thứ mình thích rất kích động, hầu như không chút nghi ngờ liền tin lời Từ Cửu Chiếu. Đầu tiên là hắn tin tưởng Từ Cửu Chiếu phải mất rất nhiều công sức đi tìm loại rượu này, ngay cả hắn đã từng nghe qua loại rượu ngon này nhưng cũng tìm không được. Thứ hai là bởi vì hắn đặc biệt yêu thích rượu, tuy rằng không phải là rượu nổi tiếng, nhưng người trong nghề như bọn họ đã thèm thuồng loại rượu tế này từ lâu rồi, hôm nay gặp được liền nguyện ý tin tưởng đây là rượu Nghiêu thật. Nhưng mà Từ Cửu Chiếu tìm tới đây quả thật là rượu Nghiêu, không phải dùng tên giả để lấy lòng hắn. Trương Văn Chiêu không chút nghĩ ngợi rút miếng vải đỏ, mở nắp ra, từ bên trong mùi vị tinh khiết chầm chậm bay ra, kích thích nước bọt trong miệng của hắn điên cuồng tiết ra. Chờ đến khi hắn chạy qua chạy lại tìm ly uống rượu, mới bất giác hồi phục lại tinh thần. “A, ha ha…” Trương Văn Chiêu cười khan hai tiếng, hai mắt lưu luyến nhìn theo, dùng miếng vải đỏ trùm lên, đem vò rượu đậy lại. Ngô viện trưởng thấy được động tác mất tự chủ hiếm gặp của hắn, thật không nghĩ tới loại rượu này có thể đem người này biến thành dạng như vậy. Tuy rằng trong lòng vô cùng kinh ngạc, thế nhưng bà cũng buông lỏng rất nhiều, thái độ như vậy cũng giảm bớt khó khăn rồi. Bà cười híp mắt khiến Trương Văn Chiêu ngượng ngùng, thế nhưng tay vẫn lưu luyến không buông vò rượu ra. Từ Cửu Chiếu đúng thời điểm lộ ra tươi cười cung kính nói : “Rượu này có thể được ngài thích, cũng không phí công.” Trương Văn Chiêu thấy hắn thất thố cũng không làm cho người chê cười, vẻ mặt cũng tự nhiên lại. Đương nhiên, so với Ngô viện trưởng bọn họ lúc mới vào cửa, thoạt nhìn gần gũi hơn. “Không sợ mọi người chê cười, lão Trương ta đời này không có yêu thích gì khác, ngoại trừ sưu tầm gốm cổ cũng chỉ thích rượu ngon.” Trương Văn Chiêu tự giễu xong, nghiêm nghị nói rằng: “Được rồi, lễ vật này ta nhận. Chuyện kia cũng liền bỏ qua, sau này không đề cập tới nữa.” Rượu này có lẽ ở trong mắt những người khác không đáng giá gì, thế nhưng trong mắt người yêu thích gốm cổ, tự nhiên sẽ đối với loại rượu tế gần như thất truyền này đều cảm thấy hứng thú. Chớ nói chi là Trương Văn Chiêu là một người thích uống rượu, còn là ông chủ của xưởng gốm giả cổ. Ngoài ra rượu này còn có ý nghĩa về mặt truyền thống lịch sử thì càng trân quý gấp đôi. Chiêu “đầu kỳ sở hảo” của Từ Cửu Chiếu thực sự gãi đúng chỗ ngứa của Trương Văn Chiêu. Ngô viện trưởng thấy thái độ của hắn chuyển biến, lập tức nói rằng: “Trương xưởng trưởng, đứa nhỏ này đối với nghề gốm vô cùng cảm thấy hứng thú, cậu xem có thể hay không để cho em ấy trở về tiếp tục làm học trò?” Trương Văn Chiêu sửng sốt một chút. Nhưng cảm xúc vui sướng khi nhìn thấy rượu Nghiêu vẫn còn trong ngực, khiến tâm tình hắn vui vẻ tăng vọt nói: “Cái này có là cái gì, tiểu Từ cứ trở lại đi. Chỉ là… làm học trò sao?” Trương Văn Chiêu nháy mắt mấy cái: “Tiểu Từ, cháu làm học trò bao lâu rồi ?” Từ Cửu Chiếu nghe được rốt cục có thể trở về còn chưa kịp vui vẻ thì lại cứng người. Cậu đâu có biết thân thể này làm học trò bao lâu đâu?! May là Ngô viện trưởng thấy gương mặt cậu do dự nói không ra lời, lo lắng cậu bởi vì chứng tắt tiếng không thể trả lời tạo ra tình huống khó xử, ảnh hưởng đến cơ hội lần này, liền thay cậu trả lời: “Được 4 tháng rồi.” “4 tháng… ” Trương Văn Chiêu suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Vậy được rồi, cháu cứ tiếp tục làm học trò đi.” Làm học trò được bao ăn ở, tiền lương một tháng là 800 đồng. Ngược lại không phải là Trương Văn Chiêu hà khắc gì, mà do cái nghề này chính là như vậy, học trò cũng không làm việc gì nặng cả, còn phải chỉ dạy cho họ, bao ăn bao ở, một tháng 800 đồng đã là vô cùng nhân nghĩa. Nếu như Từ Cửu Chiếu làm học trò hơn một năm trở lên, thì Trương Văn Chiêu có thể cho cậu chuyển thành diêu công rồi. Diêu công điều kiện hiển nhiên so với học trò thì tốt hơn rất nhiều, không chỉ có tiền lương cơ bản, thậm chí còn có hoa hồng và tiền thưởng. Từ Cửu Chiếu đối với việc trở về tiếp tục làm học trò cũng không thèm để ý, cậu vui vẻ hướng về phía Trương Văn Chiêu nói lời cảm tạ. Song phương đối với lần gặp này đều vô cùng thoả mãn. Mang theo tâm tình vui vẻ cùng Ngô viện trưởng rời khỏi xưởng gốm Văn Vận, đứng ở cửa chính, Từ Cửu Chiếu quay đầu lại sâu kín liếc mắt nhìn xưởng gốm, khóe miệng vẽ ra một nụ cười. Trở lại xưởng gốm là có thể giải quyết vấn đề an thân lập nghiệp, ngoài ra khi cậu đọc tài liệu lịch sử về nơi này, lại càng thêm có lý do đặc biệt khiến cậu vô luận như thế nào cũng muốn quay về đây. Theo bản ghi chép, trấn Phong Diêu có tên như vậy là bởi vì thời Minh triều có tội quan ở chỗ này mở lò nung, sau đó bị cẩm y vệ niêm phong lại. Bạn đang Từ Cá»u Chiếu quay Äầu lại cùng Ngô viá»n trÆ°á»ng hÆ°á»ng vá» trạm xe buýt, trong mắt dấy lên ngá»n lá»a sáng ngá»i. Rất có khả nÄng nÆ¡i Äó nằm ngay phÃa dÆ°á»i lò gá»m bá» bá» hoang kia! HÆ¡n nữa⦠cáºu suy nghÄ© sâu xa, ánh sáng Äem cáºu ÄÆ°a và o thân thá» âTừ Cá»u Chiếuâ rá»t cuá»c là cái gì, cáºu cÅ©ng muá»n biết rõ rà ng. Tất cả Äáp án Äá»u nằm trong xÆ°á»ng gá»m bá» hoang Äó.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130
Chương sau