Vì chân phải của cậu bị bẻ gãy nên việc đi lại chưa thể bình thường trở lại được, cậu được ba mẹ đưa đến bệnh viện lớn ở Anh để chữa trị.
Cũng may là bác sĩ đã bảo với mẹ của cậu rằng vẫn có khả năng chữa khỏi nhưng có lẽ vẫn sẽ để lại di chứng sau này.
Giản Lê chậm rãi bước đi trên phố, ánh mắt vô cảm nhìn cảnh vật xung quanh. Bây giờ chân cậu đã có thể đi lại bình thường, nhưng mỗi khi trời trở lạnh chân cậu lại đau nhức lên từng cơn, nó khiến cậu gợi lại quá khứ kinh hoàng đó.
Dù trời đang nắng ấm nhưng trong lòng cậu lại lạnh ngắt, mấy tháng nay cậu luôn giả vờ rằng bản thân đã ổn và không cần ba mẹ lo lắng như vậy. Nhưng vì suốt ngày phải giả vờ khiến tinh thần của cậu ngày càng đi xuống, thậm chí phải uống thuốc an thần mỗi ngày mới có thể duy trì được.
Giản Lê cứ vậy mà vô định đi trên con đường lớn, nhìn những cặp đôi đang khoác tay nhau cười nói vui vẻ trên đường khiến cậu ngẩn người ra.
Cậu đã từng như vậy...
Khi Giản Lê định trở về nhà thì cậu bị thu hút bởi một quán cà phê nhỏ, không gian quán ấm cúng và có khá nhiều vị khách đến ngồi uống cà phê nói chuyện vui vẻ với nhau.
Giản Lê cũng không hiểu sao mình lại bị thu hút bởi nó nữa, đến khi cậu nhận ra thì bản thân đã đi đến trước quán cà phê rồi.
Dù gì cũng đã đến trước cửa quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-thu-chinh-khong-di-theo-nguyen-tac-vay-/3745638/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.