Chương trước
Chương sau
Chương 17
Nhiều ngày trôi qua, Tiêu Tiêu rốt cuộc đã buông tha hy vọng được xuất cốc. Vì sao? Bởi vì nàng không có biện pháp xuất môn! Ngẫm lại xem, chỗ ở của mỹ nữ đệ nhất võ lâm, làm sao có thể không có bất kỳ biện pháp bảo hộ nào chứ? Tiêu Tiêu thật vô cùng hối hận lúc trước không nhớ kỹ phương pháp vào cốc, thành ra bây giờ cứ phải ngồi chờ chết như vậy, aiz.
“Tiểu Điệp!”
Hả? Hình như âm thanh này rất quen tai, Tiêu Tiêu vội vàng từ trên mặt đất bò lên, ném cỏ dại ra khỏi miệng, nhìn nhìn. Ách... Trước mắt bỗng cảm thấy tối đen, “Buông, tay!” Muốn giết chết nàng hả.
“Tiểu Điệp, tìm được nàng rồi, ta thật cao hứng! Nhạc phụ nói nàng ở đây chờ ta, ta còn sợ ông ấy gạt ta chứ.”
Hùng tiên sinh? Có thật là hắn không, hắn từ đâu xuất hiện vậy? “Ngươi vào bằng cách nào?” Thâm cốc này rõ ràng rất khó tiến vào, hắn rốt cuộc đã dùng phương pháp gì vậy?
“Phu nhân.” Một người gầy gò có bộ ria mép trên mặt lặng lẽ cười hai tiếng.
Nguyên lai có người giúp đỡ. Nhưng là, nhạc phụ trong miệng của Hùng tiên sinh vừa thốt ra là ai vậy, không lẽ là cha của nàng? Vậy thì Hình Thất nói ông ta đã sớm qua đời cái rắm gì chứ? “Thật tốt quá, ngươi đã tới đây rồi! Mau dẫn ta đi đi!” Ra khỏi đây sẽ không sợ không quay lại Hình phủ được nữa.
“Nàng... nguyện ý trở về? Đây là lần đầu tiên nàng nguyện ý quay về nhà đó, vi phu... vi phu...”
Nhìn bộ dạng hắn kích động chưa kìa, cắt, “Chúng ta lập tức đi thôi.” Nếu để cho Nguyệt Ngọc bắt được thì thật phiền toái.
“Ngươi muốn đi đâu! Tiểu Điệp.” Một thanh âm âm dương kì quái vang lên, a …Cương thi! Không thể nào, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây…
“Ngươi cho là đến giờ ta còn có thể tin lời ngươi được nữa sao, Tiểu Điệp ngươi giảo hoạt như hồ ly làm sao có thể chết chứ. Cũng chỉ có nha đầu Nguyệt Ngọc kia mới có thể mắc lừa ngươi thôi.” Tá Thi Hoàn Hồn, coi hắn là ngốc tử sao. “Ta không muốn làm cho Nguyệt Ngọc thương tâm, vốn định giam cầm ngươi ở đây cả đời, nhưng hiện tại... hừ!” Tiện nữ nhân, lúc trước nói trong lòng chỉ có một người là hắn, vậy tên nam nhân đang ôm chặt kia là ai!
Lạnh quá — Tiêu Tiêu gắt gao bắt lấy Hùng tiên sinh, thân thể run a run, thì ra hắn căn bản là không tin nàng là Tụ Bảo, hắn chỉ diễn trò trước mặt Nguyệt Ngọc! Lần này nếu không thuận lợi xuất cốc thành công, nàng có thể tưởng tượng đến kết quả của mình – Bị hắn quật chết tươi!
“Ngươi là ai?” Hùng tiên sinh vẻ mặt cẩn thận, nhìn chằm chằm cương thi trong mắt tràn ngập địch ý.
Cương thi liếc mắt Tiêu Tiêu, bắt đầu cười khẽ, “Ta là ai? Tiểu Điệp, ngươi nói ta là ai nào?”
Hai khuôn mặt biểu tình khác nhau cùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Tiêu, ba ánh mắt ở đây khiến nàng đổ mồ hôi lạnh. Làm sao bây giờ? Cả hai người này đều là trượng phu của Vũ Điệp, nàng nên trả lời thế nào đây?!.
“Vị này... Vị này là cương thi, không phải, Vân ca... nghe nói... nghe nói...” Chết mất, có ai tới cứu cứu nàng không …
“Buông nàng ra!” Một tiếng hét lớn vang lên!
“Hình Thất!” Lập tức thoát khỏi bàn tay của Hùng tiên sinh, Tiêu Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất nhảy vào trong lòng người vừa đến, rốt cuộc an tâm, chàng đã đến đây rồi.
“Ngươi là ai?” Hùng tiên sinh nhìn thấy Tiêu Tiêu chạy đến ôm ấp người khác, trong mắt địch ý càng thêm dày đặc.
Khuôn mặt của cương thi thì càng thêm lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt run run, nàng lại có thêm một tên nam nhân khác sao? Tiện nữ nhân chết tiệt!
“Trượng phu của nàng!” Hình Thất ôm Tiêu Tiêu, sắc mặt cũng không tốt!
“Ta mới là chồng của nàng!”
A, xong rồi! Tiêu Tiêu vùi đầu càng sâu hơn, nàng là đà điểu, nàng là rùa đen, nàng cái gì cũng không biết! Đều là do Vũ Điệp này không tốt, rõ ràng cùng một cái thân thể, không có việc gì làm lại gả cho nhiều chồng như vậy, hại nàng hiện tại thật thê thảm!
“Thật không?!” Hình Thất cười lạnh, “Ta mặc kệ nàng từng gả qua vài lần, nàng bây giờ là thê tử của ta. Dám cướp của ta, chỉ có chết!”
Hùng tiên sinh rút kiếm, bản thân ta muốn nhìn là ai muốn chết!
Một bên cương thi vẻ mặt âm trầm, khô thủ cũng nâng lên vài phần. Hai người này đều tự xưng là trượng phu của Tiểu Điệp, vậy hắn là ai? Bọn chúng cho rằng hắn là người chết sao! “Tiểu Điệp, bản thân ta không ngờ ngươi lại có nhiều trượng phu như vậy đấy.” Tiện nữ nhân, đến tột cùng xếp hắn ở chỗ nào!
“Đừng sợ, ta sẽ lập tức giải quyết hắn.” Hình Thất vỗ vỗ Tiêu Tiêu, thấp giọng làm yên lòng nàng. Hai người này hôm nay hắn sẽ không bỏ qua một ai!
Aiz... đây đều là ba trượng phu của Vũ Điệp, thật là náo nhiệt. Tiêu Tiêu tiếp tục làm đà điểu, không dám ngẩng đầu. Không biết Vũ Điệp có còn trượng phu nào khác không, nếu như có thì cũng tới đây luôn đi, giải quyết một lần đầu xuôi đuôi lọt cho sạch sẽ. Gả nhiều lần như vậy cô ta không mệt sao. Aiz, Tiêu Tiêu tiếp tục ca thán. Xem ra thâm cốc này rất dễ vào mà, Nguyệt Đình Nguyệt Ngọc này đến giờ vẫn chưa bị K rụng đúng là kì tích.
“Thiếu… Tiểu Điệp, ngài cứ chơi xấu như vậy bám trụ trên người Hình công tử, sẽ khiến hắn động thủ rất phiền toái đó.”
Tài thúc?! Đà điểu rốt cục trợn mắt ngẩng đầu, “Ngươi đến đây lúc nào?”
Trung niên nhân khóe mắt mang lệ, vẻ mặt méo mó, “Nô tài vẫn luôn ở đây mà.” Thì ra thiếu gia không hề chú ý đến hắn, hắn nhỏ bé như vậy sao?
Người ta nói hai nữ nhân một bàn diễn, kỳ thật ba nam nhân cũng không kém. Không nói hai lời, Hình Thất, Hùng tiên sinh, cương thi toàn bộ cùng động thủ.
Tiêu Tiêu đứng một bên vừa xem vừa cười ngất, tại sao vậy chứ, bởi vì Hình Thất rất, rất, rất khoa trương, Hùng tiên sinh cùng cương thi đều đối hắn khó chịu! Tiêu Tiêu theo dõi Hình Thất xuất chiêu — Hình Thất không phải là một cao thủ vô địch như Phẩm Nguyệt, tự nhiên là đánh không lại, không có biện pháp, aiz.
Thật là làm cho người khác toát mồ hôi, chết ai cũng không tốt, tốt nhất là có ai đem bọn họ tách ra được không. Tiêu Tiêu nhìn Hình Thất không khỏi âm thầm lo lắng, tên gian nhân này tuy rằng hư hỏng, nhưng là hắn đối với nàng thật ôn nhu, nếu bị thương, nàng vẫn là sẽ khó sống.
“Điệp tỷ, tỷ đang lo lắng cho ai vậy? Hình Thất sao? Ha ha...”
Di? Ai đang nói chuyện vậy, Tiêu Tiêu quay đầu lại, là tên ria mép kia! Hắn gọi nàng là Điệp tỷ?
Tiêu Tiêu tuôn mồ hôi ào ào — Vũ Điệp này không phải mới chỉ mười sáu tuổi sao, còn cái tên ria mép kia trông như đã ngoài ba mươi rồi ấy chứ, kêu nàng tỷ cũng quá kì quái đi. “Ai nói ta lo lắng hắn, ta là sợ bọn họ đập hư hoa hoa cỏ cỏ nơi này, đến lúc đó ta sẽ bị Nguyệt Ngọc cằn nhằn đến chết.” Thiệt là, nàng lo lắng cho Hình Thất cái rắm.
“Ha ha, cứ coi như tỷ lo lắng cho hắn thì có làm sao. Điệp tỷ, tỷ sẽ không cho rằng ta chỉ đơn thuần đến giúp Đại Hùng tìm được tỷ rồi rời đi.”
Hả? Chẳng lẽ hắn có âm mưu gì khác? “Có ý gì?” Nhìn hắn xấu xí vậy, quả nhiên không có gì tốt.
Tên gầy gò nọ vừa sờ sờ ria mép, vùa cười nói, “Không có ta phá Ngũ Hành bát quái trận ngoài cửa cốc, tỷ cho rằng Hình Thất có thể vào được đây?” Vũ Điệp này tại sao giờ đây lại ngu xuẩn nhu vậy?! Kỳ quái.
“Ngươi muốn làm gì hắn?!”
Tên gầy gò kia vẫn mải mê sờ sờ ria mép, còn càng sờ càng khoái, “Trong vòng ba tháng nếu hắn không chết, không phải nhiệm vụ của tỷ cũng thất bại sao. Đáng ra tỷ nên lo lắng cho mình nhiều hơn.”.
Hỗn đản, thì ra tên này chính là thủ hạ của lão già bịt mặt tối đó, kia gọi là cái gì người của tổ chức “Phi Tiên”. Để ý kĩ, Phi Tiên — chính là thăng thiên, không phải chính là chết người sao. “Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!” Tên ria mép chết tiệt, bộ dạng lấm la lấm lét thì thôi, còn một bụng ý đồ xấu!
“Ta...”
Hắn còn chưa dứt lời đã bị một tiếng kêu khẽ cắt đứt, “Dừng tay! Đừng đánh nữa! Vân ca, dừng tay lại!” Là Nguyệt Ngọc! Nàng ta tựa hồ chỉ thích cái loại động tác từ trên trời giáng xuống này hay sao vậy. Tiêu Tiêu ngắm ngắm Nguyệt Ngọc, không biết nàng ta có biện pháp gì có thể khiến bọn họ ngưng chiến đây.
Bốn người đứng bốn hướng dừng lại động tác. Ngoại trừ cương thi, tất cả những người khác trong đầu đều trôi nổi, nữ nhân này là ai?
“Vân ca, Hình Thất ca ca, các ngươi chính là thân huynh đệ, xin đừng tiếp tục liều một sống một chết nữa.”
Tiêu Tiêu trên mặt N hắc tuyến. Nguyệt Ngọc vừa nói cái gì? Cương thi này cũng là huynh đệ của Hình Thất? Mồ hôi chảy ào ào, lại xuất hiện thêm một huynh đệ nữa. Hình Thất, mẹ chàng đúng là sinh khỏe nha.
Hai vị huynh đệ trong miệng Nguyệt Ngọc liếc nhìn đối phương một lúc lâu, nhưng khóe mắt vừa thoáng nhìn đến Tiêu Tiêu lại bật người hằn thù nổi lên, huynh đệ cái gì chứ, ta phi!
“Vân ca, đừng...” Nguyệt Ngọc nhảy đến trước mặt cương thi, cầm tay hắn, “Đó là đệ đệ của huynh, là đệ đệ, không phải là cừu nhân! Không phải...”
Cương thi vừa ngoan ngoãn trừng mắt nhìn Hình Thất, sau đó rất nhanh đảo cặp mắt trắng dã quay đầu đi, đệ đệ? Đệ đệ chết tiệt!
Ngất, không nghĩ tới cương thi cũng có lúc giận dỗi, giống như một đứa trẻ vậy, phối hợp lên gương mặt ấy thật đủ loại kì quái. Tiêu Tiêu nắm tay áo chà xát mồ hôi lạnh, dù thế nào thì khuôn mặt này cũng vẫn khủng bố như vậy.
Hình Thất tiến gần đến phía Tiêu Tiêu, gắt gao ôm lấy. Hắn mà có một ca ca giống quỷ thế này sao? Đúng là buốn cười đến chết mất. Có lẽ cái tên họ Phẩm kia chính xác là một huynh đệ sinh đôi với hắn, nhưng người này… hừ.
“Tụ Bảo!” Nguyệt Đình chậm rãi tiến đến, vừa đến liền điểm đại danh Tiêu Tiêu, “Lại đây!”
Ta thèm vào, không qua! “Hình Thất, chúng ta đi nhanh lên.” Nàng phải về Hình phủ, trở về với cuộc sống tốt đẹp của một tiểu thiếp, mới không thèm ở chỗ này bị hai vị họ Nguyệt hành hạ đâu.
“Tụ Bảo ngoan, lại gần bà ngoại bảo.” Ai nha, nhìn xem, nhìn xem —Đó là hai Tôn tử của nàng a…
“Đi nhanh lên, đi nhanh lên.” Tiêu Tiêu liều mạng ôm Hình Thất, di chuyển đi, “Tại sao một chút chàng cũng không động đậy vậy!” Tên gian nhân này, dám không phối hợp với nàng sao!
“Vũ Điệp, đừng nhúc nhích.” Phiền toái rồi, sắc mặt Hình Thất bắt đầu trầm trọng, ánh mắt dần dần trở nên tối tăm. Là thái tử phái người tới sao.
Bất động làm gì vậy, chưa từ bỏ ý định lại nhéo vài cái, Tiêu Tiêu lập tức bị Hình Thất ôm chặt vào lòng. Đáng ghét, chàng là gian nhân! Tiêu Tiêu tiếp tục ngẩng đầu đã thấy mọi người thần thái đều không thích hợp, làm sao vậy?
Tiêu Tiêu mơ hồ một lúc chợt lắc đầu, oa — Từ đâu xuất hiện nhiều hắc y nhân như vậy?! Mở Gia Niên Hoa (lễ hội) sao!
Hơn một trăm người, nhiều hắc y nhân thật đấy.
“Hình Thất, sao lại thế này?!”
“Không biết, nếu như ta đoán không lầm thì những người này đến đây là vì ta.” Thái tử sớm đã muốn diệt trừ hắn cho thống khoái, lần này rốt cục động thủ rồi sao?!
“Di, cái tên gầy gò kia đi đâu rồi?” Sao lại không thấy thân ảnh hắn đâu, không lẽ chuyện chính sự mà hắn nói chính là chuyện này?!
“Tiểu Điệp, đây là ngươi cố ý an bài sao!” Ánh mắt của cương thi nhìn Tiêu Tiêu giống như có thể vung đến một bả đao, thật muốn chém chết tiện nữ nhân này, nàng ta lại có thể đem bọn hắc y nhân tới đây, “Ngươi muốn ta chết mới yên tâm đúng không. Ngươi hối hận vì trước kia đã để ta còn sống sao!” Nàng hại hắn người không ra người quỷ không ra quỷ lay lắt sống đến ngày hôm nay, hiện tại lại phái sát thủ tới giết hắn, trong lòng nàng rốt cuộc suy tính điều gì?!
“Tiểu Điệp, nàng cùng phe với những người này sao?” Hùng tiên sinh vừa nghe cương thi nói như thế, mi cũng nhăn chặt lại, “Nàng vì sao... vi phu, vi phu... đến tột cùng là vì cái gì?!”
“Không phải ta! Không phải là ta! Ta làm sao có thể hại các ngươi chứ! Hơn nữa, thật sự không phải ta phái đến, ta mà biết đã sớm chuồn mất dạng, làm sao có thể chờ ở chỗ này làm mục tiêu cho bọn chúng.” Cắt, đây cũng quá không tôn trọng nàng đi. Nàng có hư hỏng như vậy sao!
“Hừ, có chuyện gì mà ngươi không làm được chứ, không trốn chẳng qua là bởi vì ngươi không cơ hội!” Cương thi bình tĩnh buông ra một câu lạnh lùng, bản thân hắn đã được giáo huấn bằng máu chảy đầm đìa, đời này hắn thà tin ma tin quỷ chứ quyết không bao giờ tin nàng nữa!
“Không cho phép ngươi tiếp tục chửi bới Vũ Điệp!” Hình Thất oán hận trừng cương thi nọ, hắn cư nhiên dám nói những lời đó! Đã đến nước sắp mất mạng thế này rồi!
Nga~, Hình Thất, chàng thật tốt! Tiêu Tiêu trong lòng nảy sinh một trận ấm áp, chỉ có tên gian nhân này mới là người đối xử với nàng tốt nhất thôi.
“Đúng vậy, không cho phép ngươi ô nhục nàng!” Trung niên nhân Tài thúc cũng lớn tiếng kháng nghị. Cái gì vậy! Dám nói thiếu gia nhà hắn nói bậy ư!
Nga~, Tài thúc, ngươi cũng thật tốt! Ông ta vĩnh viễn đều ủng hộ nàng, chưa từng hoài nghi liệu nàng có phải là Tụ Bảo thật sự không, khiến nàng rất cảm động.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!” Nguyệt Đình phất tay đình chỉ mọi người, “Toàn lực ngăn địch mới là việc khẩn cấp trước mắt, những thứ khác trước mắt hãy gắng chịu đựng, sau này hãy nói!”
Cương thi trắng mắt nhìn Hình Thất, hắn sao lại có một đệ đê ngu xuẩn vậy chứ! Tiểu Điệp, ngươi lợi hại lắm, có thể đùa giỡn được bao nhiêu người như vậy xoay quanh mình.
Kế tiếp vang lên những tiếng binh khí đinh đinh đang đang vô cùng không náo nhiệt, hàng trăm mũi tên thẳng tắp bay đến, mọi người tránh trái tránh phải, chạy được liền chạy, tất cả đều tự thi thiển tuyệt kĩ bảo mệnh, khiến cho tổ chức Phi Tiên cũng bát nháo theo.
Tiêu Tiêu không biết võ công chạy tới chạy lui đến choáng váng đầu óc, đây là cái gì cùng cái gì thế! Nàng không cần tham gia chơi vậy đâu!
Bỗng nhiên một thanh âm xé gió truyền vào trong tai, “Hình Thất!” Bị trúng tên rồi! “Chàng mau thả ta xuống dưới, chết một người không bằng so với chết cả đôi.” Dù sao nếu nàng chết thì vẫn có thể được sống lại, nàng không sợ.
“Mũi tên này có độc, nàng đừng động!” Nhất định hắn phải bảo vệ được Vũ Điệp, hắn sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ không có chuyện gì.
“Hình Thất!” Tiêu Tiêu thảm thiết kêu lên, sẽ không, không có khả năng đó, “Hình Thất! Mau tỉnh lại, sẽ không có chuyện gì cả, chàng mau tỉnh lại đi!” Rõ ràng mới rồi còn rất mạnh khỏe, tại sao chỉ trong vài giây đã ngã xuống! “Hình Thất! Ô... chàng không được chết, chàng mau mở mắt ra đi, ô...” Vì sao lòng của nàng lại đau đến thế, nàng rõ ràng không thích hắn, rõ ràng rất chán ghét hắn, vì sao tâm lại đau như vậy! Hình Thất, tại sao chàng còn chưa tỉnh lại.
“Chết tiệt, Tiểu Điệp, mau tránh ra.” Nàng không muốn sống nữa sao! Khuôn mặt cương thi trắng bệch, lại gần Tiêu Tiêu, “Còn không mau buông hắn ra, hắn không sống được nữa đâu!” Nữ nhân chết tiệt này, ôm chặt như vậy để làm gì! Thật muốn đánh xuống một chưởng khiến nàng hôn mê!
“Ngươi tránh ra!” Tiêu Tiêu thực không hợp tác, gắt gao ôm lấy Hình Thất, “Ai nói chàng không sống được nữa! Chàng vẫn còn thở, nhất định sẽ tỉnh lại! Chàng sẽ không chết như vậy đâu! Chàng đã nói cả đời này sẽ không buông ta ra! Ngươi tránh ra!” Hình Thất, ta sẽ không buông tay, chàng yên tâm!
“Ngươi...” Đáng chết, nàng yêu hắn đến vậy?! Không rõ mùi vị trong lòng dâng lên là gì, cương thi thỉnh thoảng thay nàng chắn mũi tên bay đến, dần dần cảm thấy có chút hữu tâm vô lực. “Tiểu Điệp!” Nữ nhân ngu ngốc này! “Đinh!” Hả? Là tên nam nhân trông giống con gấu kia, hắn lại bị tên đó cứu, đúng là châm chọc!.
“Tiểu Điệp!” Hùng tiên sinh cũng nương đến bên người Tiêu Tiêu, “Mau buông ra hắn, chúng ta không thể chống đỡ được lâu, nàng mau buông tay.”
Chán ghét, chán ghét, những người này tại sao đều bắt nàng phải buông Hình Thất ra chứ! “Không buông, không buông, không buông!” Nàng sẽ không bao giờ buông tay! Ô... Hình Thất, chàng nhúc nhích đi.
“Hự!” Cương thi rốt cục cũng bị trúng tên, “Tiểu Điệp, hắn có thể làm như vậy cũng là vì cứu ngươi, ngươi không hiểu sao, ngươi hảo hảo còn sống mới là điều hắn mong muốn… muốn...” Sau đó cương thi cũng ngã xuống.
Còn lại Hùng tiên sinh cương quyết gỡ Tiêu Tiêu ra khỏi Hình Thất, “Hiện tại chỉ có ta mới bảo vệ được nàng!” Hắn nhất định phải hảo hảo bảo vệ cho nàng!
“Buông, buông ra!” Đáng giận, nàng sẽ không bao giờ rời khỏi Hình Thất, nàng sẽ không bao giờ tách khỏi hắn!
“Nha đầu!” Lại một tiếng hét thảm vang lên, Nguyệt Ngọc đồng dạng nằm trên mặt đất. Nguyệt Đình vội ôm lấy nàng, rơi lệ không dứt. Trung niên nhân Tài thúc phất tay “leng keng đinh” đỡ mấy mũi tên phóng tới, vội vàng lôi kéo Nguyệt Đình Nguyệt Ngọc chạy trối chết. Mạng của hắn thực khổ, chỉ có thể tại đây che chở cho hai nữ nhân này, ngay cả góc áo của thiếu gia cũng không lại gần được. Thiếu gia, ngài nhất định ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì.
Cũng thật kì quái, trung niên nhân còn đang lo lắng mưa tên này không biết bao giờ thì dừng lại, đột nhiên xung quanh bất ngờ yên tĩnh. Chỉ thấy Phẩm đại thần y siêu cấp soái ca vô địch vũ trụ sét đánh đến có thể giết chết người xuất hiện. Đương nhiên, trong tay người nào đó đang giữ con tin để khống chế đám hắc y nhân…
“Lui ra phía sau năm dặm.”
Con tin không để ý tới hắn, xé cổ họng kêu to, “Tiếp tục bắn tên!” Ai cho phép các ngươi dừng!
“Nhạc phụ? Tại sao là ngươi?!” Hùng tiên sinh không thể tin được, nhạc phụ lại sai người giết hắn cùng Tiểu Điệp?! Hắn đang nằm mơ sao?
“Hắn là nhạc phụ của ngươi? Ha! Ha! Hắn căn bản không thể là nhạc phụ của ngươi được! Hắn là người của Phi Tiên.” Tiêu Tiêu cũng nghe ra thanh âm này, chính là người bịt mặt đêm đó! “Phụ thân của Vũ Điệp đã qua đời, tên này chính là giả mạo!”
Hình Thất, chàng quả nhiên đoán trúng, bọn hắn đúng là hướng chàng mà đến! Hình Thất, không có việc gì, Phẩm Nguyệt đến đây rồi, huynh ấy là thần y, chàng nhất định sẽ không có việc gì.
Mấy trăm hắc y nhân gác cung tên lên, không dám động đậy. Rõ ràng bọn họ hiểu ý địch thủ, giờ phút này nếu bắn tên, ngày sau thủ lĩnh nếu tìm được đường sống trong chỗ chết, người gặp nạn nhất định chính là bọn hắn. Mũi tên này, không ai dám bắn a…
“Lui ra phía sau năm dặm.” Phẩm Nguyệt nhắc lại.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vẫn bất động.
“Két”! Một tiếng xương gãy rất nhỏ vang lên, con tin kêu rên một tiếng.
Đám hắc y nhân trong tích tắc liền không thấy tung tích.
“Đại ca, huynh mau nhìn Hình Thất xem, chàng bị trúng độc rồi!” Tiêu Tiêu không thể động đậy, chỉ có thể hô lớn, “Huynh mau cứu Hình Thất đi, mau cứu cứu chàng đi.” Nếu ngay cả Phẩm Nguyệt cũng không có cách nào thì nàng phải làm sao bây giờ… “Còn không mau giải huyệt cho ta!” Tiêu Tiêu lại hướng Hùng tiên sinh rống to, tức chết rồi, người đều đi hết sạch, hắn còn không thả nàng ra.
Điểm qua vài huyệt đạo trên người con tin, Phẩm Nguyệt mẹ nó chứ giải quyết tốt hậu quả công tác. Hai đệ đệ, một muội muội, thế nhưng đều trúng độc, aiz.
“Hỗn đản, đều là ngươi là vương bát đản!” Tiêu Tiêu bước nhanh đi đến trước mặt con tin, hung hăng đá hắn mấy đá, “Nếu Hình Thất có chuyện gì xảy ra, ta muốn ngươi mỗi ngày đều phải kêu cha kêu nương, hối hận vì những chuyện mình đã làm.” Lại bổ sung mấy quyền rồi Tiêu Tiêu vội vàng trở lại nhìn Hình Thất, không có chuyện gì, có Phẩm Nguyệt ở đây, Hình Thất nhất định không có việc gì.
Tiêu Tiêu chưa bao giờ nghĩ rằng thì ra Hình Thất ở trong lòng mình lại quan trọng như vậy, nàng quá ngu ngốc, hiện tại mới biết rằng mình rất thích hắn, chờ hắn tỉnh lại, nhất định phải nói cho hắn biết, nàng thích hắn! Hình Thất, chàng đừng ngủ lâu nhé.
“Ngô...” Sao lại thế này, đây là tay ai vậy? Sao lại chộp trên cổ của nàng? Hắn không phải bị Phẩm Nguyệt định trụ lại rồi sao? Tại sao lại...?
“Tiểu Điệp, ngươi rất làm ta thất vọng rồi. Ta nuôi dạy ngươi mười năm, ngươi cứ như vậy báo đáp ta sao!” May mắn võ công của hắn có khác với thường nhân, huyệt vị đều đã chuyển sang chỗ sang, nếu không lần này sợ rằng hẳn phải chết là điều không thể nghi ngờ, “Đừng tới đây, nếu không ta sẽ bóp chết nàng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.