Chương 3
Khi Tiêu Tiêu tỉnh lại thì chỉ thấymột cái lão nhân râu tóc bạc phơ đang nhìn mình, con mắt lóe sáng lấp lánh. Hừ…nhìn quen quen mắt.
“Tiểu cô nương kia đâu rồi hả?”
“Nàng ta đi tiếp nhận hồn pháchngười khác đang gặp chút trở ngại, thành ra… ha ha…” Hừm… tiếng cười sao cũngquen quen tai vậy.
“Tìm được thân xác thích hợp cho tachưa?”
“À… Cái này… gặp chút trục trặc kỹthuật ngoài dự kiến, cho nên… ừm… ừm… ừm…”
“Ừ ừm! Ừm cái đầu của ngươi á!Không nhịn được thì cút ra nhà xí đi tránh xa ta một chút!” Tiêu Tiêu nhịnkhông được, cơn tức giận lại bùng phát: “Địa phủ các người rốt cục làm ăn kiểugì đó hả! Thành sự bất túc, bại sự có thừa! (Việc thành thì chẳng có một, việcthất bại thì quá nhiều),thật vô dụng!”
“Đâu có, đâu có, sai lầm là khótránh nha, bình tĩnh, bình tĩnh.” Lão nhân làm ra dáng vẻ xuống nước: “Tìnhhuống thế này là rất hiếm khi xảy ra đó nha, không phải ai cũng giống như ngươiđược sống lại hết lần này đến lần khác đâu.”
Lão nhân dừng một chút, lại nóitiếp: “Có điều cũng kỳ quái thật, làm sao mà lại không tìm ra được thân xácthích hợp cho ngươi, kì quái.”
Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn lão nhân:“Kì quái chính là bọn người ở Địa phủ các ông thì có!”
“Cái này…ha ha…”
“Lần này không phải là cũng tìm chota một cái thân xác tạm bợ nào đó chứ?”
“Đúng đúng, ba tháng, giống như lầntrước.”
“Được ta nói trước, cấm nhét ta vàomấy cái thân xác bệnh tật!”
“Yên tâm yên tâm, tuyệt đối khôngcó bệnh, thân thể khỏe mạnh vô cùng!”
Dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tai-sao-lai-la-nguoi/86441/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.